Bà nội, tay cầm chiếc chày cán bột, từ bếp bước , giọng rành rọt: “Nếu đứa nào mà dám đ.á.n.h đấm, thì ba ông cháu dắt khỏi nhà cho bà! Hôm nay bà chỉ ăn cơm với con bé Hiểu Mạn thôi.” Ông nội Khương chẳng thể nào lay chuyển bà, đành bỏ cuộc với ý định xem hai đứa cháu trai đ.á.n.h . Ba ông cháu liền quây quần bên bàn cờ tướng. Tô Hiểu Mạn cùng bà nội Khương bận rộn trong bếp, nấu một mâm cỗ thịnh soạn, phần lớn là những món ăn kiểu Hồ Nam. Ông bà nội Khương, thứ gì cũng thiếu thốn, chỉ riêng ớt là thừa. Bà nội sang hỏi: “Ông nội của con thích ăn cay lắm, cay thì ông chẳng chịu ăn . Thằng Tiểu Đồ nhà ăn cay cháu?” “Dạ ạ.” Tô Hiểu Mạn đáp. “Hay quá, bà nội món canh cá hầm cải chua nhé.” “Vâng ạ, bà nội! Còn thêm nồi thịt kho tàu nữa, ông nội thích ăn béo ngậy mà. À, thế Tiểu Đồ nhà thích ăn gì hả cháu?” Tô Hiểu Mạn cúi đầu suy nghĩ một lát: “Cái gì cũng thích ăn cả ạ.” Nghe cách bà nội gọi lúc ban ngày – “Tiểu Đồ, Tiểu Đồ” – mỗi bà nội Khương một câu “Tiểu Đồ”, trong lòng Tô Hiểu Mạn thầm bổ sung thêm một tiếng: “Thỏ con”. Thỏ con thì thích ăn thứ mà. “Thằng Tiểu Ngạn cũng thích ăn hết. là mấy đứa trẻ dễ nuôi thật đấy!” Bà nội Khương tủm tỉm đến mức chỉ thấy răng mà chẳng thấy mắt . Tô Hiểu Mạn thầm nghĩ, cô thấy rõ mồn một . “Bà nội, chúng nhiều một chút nhé.” Bà nội Khương gật đầu lia lịa: “Đương nhiên là nhiều , ông nội mấy đứa ăn khỏe lắm đó!”
Tô Hiểu Mạn cũng gật đầu đồng tình. Tạ Minh Đồ và Khương nhị ca cũng ăn uống phàm. Năm ăn cơm mà cứ như thể cả một đám đông đang mâm . Tô Hiểu Mạn và bà nấu một bàn đồ ăn thật lớn. Khi bưng mâm và chén đũa ngoài, ba ông cháu vẫn còn đang quây quần bên bàn cờ tướng. Khương nhị ca vò đầu bứt tai, trong lòng bứt rứt yên. Bởi vì bà nội Khương cho phép bọn họ đ.á.n.h , ông nội Khương đành bảo xem hai em họ đấu cờ tướng .
Tạ Minh Đồ rành lắm môn cờ tướng, dù thì cũng chơi mấy . Khương Lôi Ngạn , nhất thời mừng mặt, bởi trong nhà họ Khương, hai chính là tay cờ một, chẳng ai địch .
Ông nội Khương xua tay bảo: “Không Tiểu Đồ, cháu cứ đ.á.n.h , ông nội cạnh xem cháu đánh.” Ý tứ rõ ràng là giúp đỡ .
Thế là Tạ Minh Đồ và Khương nhị ca đ.á.n.h liền ba ván, ván nào Tạ Minh Đồ cũng thắng. Ông nội Khương bên cạnh, đóng vai mách nước, cứ liên tục chủ ý cho Tạ Minh Đồ.
Sau khi thua ba ván liên tiếp, Khương nhị ca giơ hai tay dấu chéo mặt ông nội Khương, ý "cấm tiệt" cây gậy phá đám : “Ông nội, ông đừng quấy rầy nữa, để con với thằng em chơi thêm ván nữa .”
Ông nội Khương vẫy tay: “Được , ông nội lời nào nữa. Thằng bé Tiểu Ngạn cháu là chịu thua , chút độ lượng nào cả.”
Gà Mái Leo Núi
“Cháu xem , khẳng định Tiểu Đồ thắng nữa.”
Quả nhiên, Tạ Minh Đồ thắng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-cua-vai-ac/chuong-265.html.]
“Thằng em, chú mày thể nhường ông già thắng một ? Chẳng chú là chơi cờ tướng , đúng là đồ nhóc lừa đảo!” Khương Lôi Ngạn cảm thấy đứa em trai mắt thật sự khiến đây đau lòng.
Tạ Minh Đồ khiêm tốn đáp lời: “… Là do ông nội dạy thôi ạ.”
Ông nội Khương ở bên cạnh vô cùng vui vẻ: “ đúng , cháu út của ông đúng là thật hiếu học.”
“Ông bậy! Anh đây chơi cờ với ông bao năm như thế , chơi cờ dở như ông mà cũng thể dạy khác ư?!” Thua liên tục năm trận khiến Khương Lôi Ngạn tức giận đến nỗi hai tay chống nạnh.
Chưa đến phản ứng của Tạ Minh Đồ, ông nội Khương lời thì nhất thời nổi giận: “Thằng cháu mới là chơi dở, thua là bắt đầu chơi , Tiểu Đồ, mau đ.á.n.h với nó một trận!”
Bà nội Khương chộp ba bọn họ đến phụ giúp: “Đánh cái gì mà đánh, ăn cơm! Đi lấy chén đũa , và Hiểu Mạn còn gói một mẻ sủi cảo thật lớn nữa.”
Mấy quây quần bên ăn cơm. Ông bà nội Khương đều thích bầu khí đông vui, sum vầy như thế , nên hôm nay vô cùng vui vẻ. Bà nội Khương : “Mọi năm chỉ dịp ăn Tết mới cái khí .”
“Bọn nhỏ đều lớn cả , gặp mặt một cũng khó.”