Tạ Minh Đồ rũ mắt mỉm . Tô Hiểu Mạn gắp cho một miếng thịt kho tàu, dịu dàng : “Anh đừng nhớ về những ngày tháng gian khó nữa, về em sẽ cho ăn thật nhiều ‘đường’ ngọt ngào.”
“Cảm ơn Mạn Mạn.” Ánh mắt Tạ Minh Đồ ôn nhu, thành thành thật thật ăn miếng thịt kho tàu .
Khương Lôi Ngạn đột nhiên cảm thấy lỡ lời : “Em trai gầy quá, ăn nhiều một chút.”
Bà nội Khương cũng : “ , Tiểu Đồ gầy quá, ăn cho tới khi chắc nịch.”
Tô Hiểu Mạn : “Anh , bảo ăn nhiều một chút.”
Tạ Minh Đồ gật gật đầu, về phía ông nội Khương: “Ông nội , ông nấu cho cháu ăn thử nhé, cháu nếm tay nghề trứ danh của ông nội.”
Bàn tay bưng chén của ông nội Khương khựng một chút, lập tức cự tuyệt: “Không , món ông nấu là dành riêng cho Lôi Ngạn và Minh Đồ ăn, cháu và Hiểu Mạn ăn món bà nội .”
Khương Lôi Ngạn : “Thôi đừng chuyện nữa, ngày mai để cháu nấu cho.”
Ông nội Khương : “Cứ để ông nấu ! Ông nấu cho cháu dâu và cháu út mấy món mới lạ nữa chứ.”
Tô Hiểu Mạn, Tạ Minh Đồ, bà nội Khương: “...”
Cũng giữa hai ông cháu rốt cuộc là chuyện gì.
Tại Đại viện nhà họ Khương.
Trên bàn cơm tối, Khương Lập Dân, Tạ Nhã Tri và Khương Yến Đường đang dùng bữa. Khương Lập Dân một lời, chỉ cúi đầu ăn cơm. Tạ Nhã Tri tuy thỉnh thoảng mở miệng hỏi Khương Yến Đường vài câu, nhưng thần sắc bà vẻ thất thần.
“Con ở bên thôn Kiều Tâm ăn uống ?”
“Cái thôn đó rốt cuộc như thế nào?”
…
Khương Yến Đường đáp lời một cách rành mạch. Hắn nhíu mày trả lời từng câu hỏi, nhưng rõ ràng Tạ Nhã Tri hỏi đến ba những câu tương tự, và cũng trả lời ba . Ấy mà Tạ Nhã Tri chú ý lắng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-cua-vai-ac/chuong-267.html.]
Bà quên tiệt những gì hỏi, lẽ ngay từ đầu bà cũng chẳng để tâm đến câu trả lời của , mà đang bận suy nghĩ những chuyện khác.
Vẻ mặt Tạ Nhã Tri chút nôn nóng, ánh mắt bà dán chặt bức tường trống.
Đêm khuya, đêm nay bà ăn tới hai miếng cơm. Nhìn thấy Khương Yến Đường mà ngày đêm mong nhớ, bà cũng chẳng cảm thấy vui vẻ nổi, càng tâm trạng ăn uống.
Bà thầm mắng thằng bé thứ hai thật đáng c.h.ế.t, nổi tính tình thì thôi, còn dắt theo một đứa em trai tính tình cũng chẳng kém. Hôm nay mới về đến nhà, cơm nước còn đụng đũa bỏ chạy mất tăm mất dạng.
Còn đứa bé cũng chẳng dạng . Cả hai vợ chồng đều bỏ hết. Tạ Nhã Tri vốn chỉ nghĩ thằng bé thứ hai bừa thôi, kiểu gì cũng sẽ chạy kéo bọn họ về. Ai dè, chẳng thấy bóng dáng của ba bọn họ cả.
Bà đợi cả buổi chiều cũng chẳng thấy một ai trở về.
Đứa con dâu trực tiếp những lời như với bà , khiến trong lòng bà vốn một bụng hỏa khí chỗ phát tiết, giờ đây như dùng nắm đ.ấ.m đ.á.n.h lên đống bông, mềm nhũn khó chịu vô cùng.
Xem lẽ hôm nay bọn chúng sẽ về nữa. Có lẽ mai sẽ chăng?
Chắc là chúng nó ở nhà ông bà nội, ở bên đó một đêm cũng , mai về.
Bảo Khương Lập Dân hỏi một chút thì ông cũng chịu . Vốn dĩ hôm nay vì mấy đứa trẻ trở về mà ngày hôm qua Tạ Nhã Tri ngoài mua ít đồ ăn ngon. Hiện nay đang mấy thứ thịnh hành như bánh quy, bánh kem. Đầu bếp trong tiệm cơm quốc doanh còn giúp món giò heo kho, thịt chân giò kho tàu…
Gà Mái Leo Núi
Bà còn thu dọn mấy căn phòng trong nhà, còn chuẩn cả dầu gội đầu, dầu dưỡng tóc, xà phòng thơm cho đứa con dâu từng gặp mặt. Nếu đo, bà còn chọn cho cô vài bộ quần áo nữa cơ.
Ai mà rằng mới gặp mặt tan rã trong vui, những thứ bà chuẩn cũng cần dùng đến.
Đến mấy miếng bánh kem , Khương Yến Đường ăn hai miếng, Khương Lập Dân lắc đầu ăn, còn Tạ Nhã Tri thì chẳng chút tâm trạng nào.
Ba quanh bàn ăn cơm, bầu khí còn kì quái hơn cả lúc chỉ hai là Khương Lập Dân và Tạ Nhã Tri ăn cơm.
Một cặp vợ chồng, và đứa “con nuôi” của bọn họ.
Con ruột thì chẳng đứa nào ở đây cả.