Ban đêm trở phòng, Tạ Nhã Tri tắm qua loa, bộ áo ngủ vải mềm. Phòng tối mờ mờ, vắng ngắt đến đìu hiu. Trong đại viện vẫn vọng tiếng trẻ con đùa nghịch ầm ĩ. Khương Lập Dân chỉ để chiếc đèn bàn vàng nhạt, đắp chăn im, hình như từ lúc nào.
Tạ Nhã Tri chút buồn ngủ nào cả. Bà khẽ lay Khương Lập Dân dậy, đè thấp giọng : “Tới lúc mà ông vẫn còn ngủ ?”
Khương Lập Dân mở to mắt bà: “Đã khuya mà thể ngủ? Ngày mai bà ?”
Tạ Nhã Tri giáo viên ở một trường trung học.
“ còn tâm trạng nào mà ngủ nghê. Con cái khó khăn lắm mới về nhà một bận, mà rốt cuộc thành nông nỗi . Ông thì vô tâm, còn thì , đến bữa cơm cũng chẳng nuốt trôi… Ông xem rốt cuộc là cớ sự gì đây?”
Khương Lập Dân khẽ thở dài: “Tất cả cũng do bà mà thôi.”
“Cái gì gọi là do tự ?” Tạ Nhã Tri tức đến độ phồng mang trợn má: “ dám chắc bọn trẻ xa, hẳn là đang ở bên nhà ông bà nội. Mai ông xin nghỉ , sang đó một chuyến, đón cha về đây, tiện thể đưa lũ trẻ luôn.”
“Sáng mai sẽ chợ một chuyến, nhờ đầu bếp Tôn giúp vài món ăn. Chẳng thằng bé thích ăn gì, cứ dặn mỗi thứ một ít .”
“Bà thôi lo lắng vẩn vơ , cứ .” Khương Lập Dân lắc lắc đầu: “Bọn trẻ đều lớn cả , chúng những lựa chọn riêng của .”
“Khương Lập Dân, ông ý gì hả?”
“ đang nghĩ, bà đừng nghĩ việc đều sẽ như bà vẫn tưởng. Bọn trẻ ở bên nhà ông bà nội, thì cứ để cho chúng nó ở bên đó . Nếu bà đưa lựa chọn, những lời đó hôm nay cũng khỏi miệng , những chuyện khác còn ý nghĩa gì nữa ?” Khương Lập Dân bật dậy, “Nếu bà thừa nhận đứa con trai , thì bà cũng đừng chạy tới để thêm ghét. Thằng bé cũng chắc cần một như bà. Dù thì nó vẫn là cốt nhục nhà họ Khương, để nó ở bên nhà ông bà nội cũng .”
“Ông đang cái gì lạ , ai nhận đứa con trai ? Nó do rứt ruột đẻ , lớn lên còn giống như đúc, lẽ nào con trai ? Chẳng lẽ đối xử với nó còn đủ ? Ông xem mấy hôm nay bận tối mắt tối mũi, chuẩn cho nó bao nhiêu thứ, còn mua sắm bao nhiêu đồ đạc đặt đầy phòng nó…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-cua-vai-ac/chuong-269.html.]
“Vậy mà một tiếng nó cũng chẳng thèm gọi, cứ một mực gọi là dì.”
Khương Lập Dân xua tay: “Thôi , thôi . Nếu bà ôm nhiều oán giận với thằng bé đến thế, cứ trút hết cũng . Bằng thì bà cứ xem như chẳng đứa con trai . Dù thì mười mấy hai mươi năm qua cũng sống như , nay thiếu nó cũng chỉ là tiếp tục cuộc sống vốn dĩ đó mà thôi. Bà cứ mãi quan tâm đến nó sống c.h.ế.t thì e là chẳng còn vui vẻ nữa .”
Tạ Nhã Tri mím chặt môi, hít một thật sâu: “Sao ông chuyện với cái giọng điệu âm dương quái khí đó hả, Khương Lập Dân!”
“Chẳng bà đang oán trách đó ?”
“Có là ông cảm thấy sai ? Các đều cảm thấy sai đúng ? Bọn nhỏ trở về nhà, như vì chúng nó còn đủ ?”
Khương Lập Dân: “Chuyện bà nhận con nuôi, đây chẳng hết lời khuyên ngăn ? Có ích gì ?”
Tạ Nhã Tri phản bác: “ nuôi nó gần hai mươi năm, cho dù nó là con ruột của , nhưng nó vẫn là con của .”
Khương Lập Dân khẩy một tiếng: “ thì chẳng hề coi con trai của bà là con ruột .”
Gà Mái Leo Núi
“Thôi , cũng nhiều thêm nữa. Nếu bà tự đưa lựa chọn, hai thằng bé xung khắc như nước với lửa, thể nào em . Nếu bà chọn thằng Yến Đường, thì đừng hòng tơ tưởng đến đứa con trai khác nữa. Không thể ôm đồm cả hai bên .”
“À?” Tạ Nhã Tri khẩy một tiếng: “Giờ ông đổ thừa là do chọn? Hay thật! Rồi , con trai ruột của ông gọi ông bằng chú, lúc đó ông vui vẻ nổi chăng?”
“ từng nuôi nấng nó một ngày nào, với thằng bé, khiến nó chịu nhiều thiệt thòi. Dù nó gọi bằng chú chăng nữa, thì tư cách gì để trách móc thằng bé chứ?”