Dùng bánh bao thịt đ.á.n.h chó, một trở về ư?!
Khương Lôi Ngạn trực tiếp từ ghế sofa nhảy phắt lên, tựa như chiếc lò xo bật tung, lao về phía Tạ Minh Đồ, : “Mày đang trêu ch.ó đấy , cái thằng nhãi con , im đấy cho , hai đ.á.n.h một trận với mày——”
Tạ Minh Đồ cũng chẳng dạng , khi Khương Lôi Ngạn lao tới, đôi chân dài của liền vọt qua ghế sofa như bay, thoáng chốc nhảy đến ngoài sân, Khương Lôi Ngạn cũng lanh lẹ đuổi theo phía .
Chỉ trong chớp mắt, bóng dáng hai em khuất dạng.
Chính vì thế mà gây nên một chuyện dở dở , hai em ở trong khu tập thể cán bộ cao cấp đuổi đ.á.n.h , nhanh đến nỗi chỉ còn thấy bóng , trông hệt như những phần tử nguy hiểm mưu đồ bất chính, vì các dân phòng trong khu để mắt tới.
Sau một hồi ai nấy đều dở dở , đơn giản là họ tụ tập cùng quần thảo một phen.
Anh tuần tra khu phố cũng nhập cuộc đội ngũ truy đuổi của hai em, khi vỡ lẽ chuyện thì cả đám đều thấy thật tức , liền quyết định tụ tập để so tài tỷ thí một trận.
Lúc ông nội Khương dẫn hai đứa cháu của về nhà, mặt ông ánh lên nụ rạng rỡ: “Ông cứ ngỡ trẻ chừng đôi mươi. Từ nhỏ, con và cả con là những đứa 'nhất quỷ nhì ma' .”
Gà Mái Leo Núi
“Giờ thằng em con cũng .”
Bà nội Khương giục giã bọn trẻ mau chóng rửa ráy chân tay bàn dùng bữa: “Hai ba bữa nay mấy đứa cháu tụ tập đông vui, căn nhà thêm phần rộn rã hẳn lên.”
Tô Hiểu Mạn bưng đồ ăn bàn, Tạ Minh Đồ như con mèo đ.á.n.h thấy mùi cá, đôi chân nhanh nhảu chạy đến vây lấy cô. Cô khẽ gõ nhẹ một cái trán , bộ dạng giả vờ bộ tịch đáng thương của , cô cảm thấy cái Tạ Cẩu Tử nhà cô từ lúc ở nhà của ông nội bà nội thì dường như lây tính tình càng về già càng trẻ con của ông nội Khương, trở nên hoạt bát và nghịch ngợm hơn nhiều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-cua-vai-ac/chuong-280.html.]
Còn kể đến việc khi ở cạnh hai của thì càng cần , chẳng khác gì một chú cún con ham chơi, cứ thế mà quấn quýt rời.
Nhân lúc ông bà nội và hai chẳng để ý, Tô Hiểu Mạn liền lén nhón chân hôn lên má Tạ Minh Đồ một cái. Cô cảm thấy vui cho , mặc dù chuyến trở về nhà họ Khương để nhận huyết thống cũng thành công cho lắm, nhưng cũng gom góp bao nhiêu là ấm áp, vui tươi.
Không giống như những gì miêu tả trong nguyên tác, ở kiếp , Tạ Minh Đồ những ruột thịt thương yêu thật lòng.
Tạ Minh Đồ hớn hở khi kề cận ông nội Khương, Tô Hiểu Mạn bèn tính toán sẽ cùng nán đây thêm ít lâu để bầu bạn cùng ông bà.
“Mạn Mạn!” Tạ Minh Đồ tươi tít mắt cô, miệng ngừng gọi cái tên mật . Vầng trán lấm tấm mồ hôi, đủ thấy và hai Khương nô đùa hăng hái .
Tô Hiểu Mạn lau mồ hôi cho , Tạ Minh Đồ thấy thì nhanh như chớp, ghé môi đ.á.n.h cắp một nụ hôn nơi khóe miệng cô. Việc Khương Lôi Ngạn bên cạnh thấy, hai Khương liền bộ mặt cau , chép miệng như ông cụ non: “Ôi dào, xã hội bây giờ đúng là ngày càng bại hoại, cảnh mà cứ ngỡ lòng thế thái bạc bẽo đến mức bằng thời xưa.”
Khương Lôi Ngạn khoanh tay ngực, giọng điệu trêu chọc: “Này thằng em, nhắc nhở cho chú mày nhớ, chú mày vẫn tròn hai mươi tuổi đấy!”
Đến tuổi kết hôn hợp pháp theo quy định của nhà nước còn tới. Kể cả tổ chức ở nông thôn, hôn sự cũng khó mà chính quyền công nhận. Dù hai đứa sống chung như vợ chồng thực tế, thì cũng chẳng cái giấy hôn thú nào chứng minh nhé!
Tạ Minh Đồ khác nhắc đến tuổi tác của thì vô cùng lo lắng, ôm chặt cánh tay Mạn Mạn : “Mạn Mạn , sắp đến sinh nhật , khi đó tuổi mụ của là hai mươi, là lớn đấy.”
Tô Hiểu Mạn buồn gật đầu hùa theo ý , bộ dạng đáng yêu nhưng cố gắng tự thêm tuổi cho của trai ngây ngô .