Khiến cô chút nhịn mà trêu chọc .
Anh còn mười chín tuổi, Tô Hiểu Mạn cảm thấy nếu trai mặt ở cùng ông nội Khương thêm mấy ngày thì tính cách chắc sẽ lùi thêm bốn năm tuổi nữa, hệt như một thiếu niên ẩm ương đến tuổi dậy thì khiến đau đầu.
Anh hai Khương lạnh nhạt : “Mười chín vẫn là mười chín, sổ hộ khẩu cũng thể tự nhiều thêm một nét nào .”
Tạ Minh Đồ chịu kém cạnh mà vặn : “Mạn Mạn, sang năm chúng thể đăng ký kết hôn , đến lúc đó hai ngay cả đối tượng yêu đương cũng còn .”
Tạ Minh Đồ trai chính là đang ghen tị vì yêu, vợ sắp cưới.
Tô Hiểu Mạn rốt cuộc nhịn mà bật , gật đầu tán thành lời của : “Tiểu Đồ nhà đối tượng từ lâu .”
Tạ Minh Đồ gật đầu đồng tình, nhưng chính cũng chút ý : “Mạn Mạn, em thể gọi là Tiểu Đồ, em thể gọi là Minh Đồ… Nếu thì gọi là Cẩu Tử cũng .”
Tô Hiểu Mạn nhíu mày, : “Việc gì em nhất định gọi bằng '' chứ?”
Anh hai Khương chen : “ , gọi chú là Tiểu Đồ ? Rất thiết đó, Tiểu Đồ nhà , thỏ con nhà , thằng nhóc con như chú chạy trốn còn nhanh hơn thỏ rừng…”
Gà Mái Leo Núi
Bà nội Khương mắng : “Con chuyện kiểu gì thế? Cái gì mà thằng nhóc con? Bà thấy con mới đúng là thằng nhóc con đấy.”
Ông nội Khương: “… Mấy đứa ồn ào quá!”
Tạ Minh Đồ: “….”
Bà nội Khương đầu trừng mắt ông nội Khương : “Ông là tư cách câu nhất đấy!”
Sau khi ông nội Khương quát, tội nghiệp mà co một cách đáng thương, lúc Tô Hiểu Mạn rốt cuộc cũng bộ dạng đáng thương, như oan ức của Tạ Minh Đồ thì là nguồn gốc từ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-cua-vai-ac/chuong-281.html.]
Xem tài diễn kịch đều là "nghề gia truyền" của nhà họ Khương.
Ồn ào thì ồn ào, náo nhiệt thì náo nhiệt, nhưng ông nội bà nội Khương cảm thấy hạnh phúc, mấy đứa cháu trai cùng cháu dâu trò chuyện với họ, cho cuộc sống an dưỡng tuổi già bớt phần tẻ nhạt buồn chán. Còn về con trai con dâu gì đó, hai cụ đồng lòng tạm gạt sang một bên.
“Tối nay cả nhà chúng cùng ăn bữa cơm đoàn viên thật thịnh soạn, nhất định thật rôm rả, hôm nay còn sắm pháo về đốt đó.”
“Lão Vương bên hàng xóm hôm nay ghé tìm ông uống chén ?”
“Bảo họ cũng sang đây cùng hàn huyên?”
Ông nội Khương nhấm nháp thức ăn : “Hôm nay lão Vương, ông tâm trạng mời uống .”
Hôm nay ông dắt theo đứa cháu trai nhỏ của đến nhà ông , khoe khoang tới nỗi khiến ông tức đến tím gan.
Dương Mỹ Hạnh về tới nhà, thấy ông Vương nhà chiếc ghế gụ đỏ, vẻ mặt nghiêm trọng, sắc mặt đen sì như đáy nồi. Trông ông như ai đó chọc tức, vẫn nguôi cơn giận.
“Lão Vương, ông chuyện gì thế? Chẳng ông sang nhà lão Khương bên cạnh hàn huyên ?” Dương Mỹ Hạnh cũng thở dài, ngờ nhà lão Khương bên cạnh chuyện lớn như thế.
Cái chuyện cháu trai út của cụ Khương Nhược Quân khác tráo đổi, đứa cháu Khương Yến Đường cụ cưu mang mười mấy năm trời hóa chẳng cốt nhục nhà họ Khương, mà đứa cháu ruột là một xa lạ, đúng là một cú sốc lớn.
Nhà họ Khương xảy chuyện chấn động đến , vợ chồng cụ Vương cứ canh cánh trong lòng, sang thăm hỏi, động viên vợ chồng cụ Khương.
Mấy ông già hàng xóm với ngót nghét mấy chục năm. Tuy cụ Vương và cụ Khương ngày thường cãi cọ, chí chóe, ưa mặt, nhưng tình cảm sâu nặng khôn tả. Giờ thấy nhà bên cạnh gặp chuyện động trời thế , cụ Vương cũng sốt ruột cho em, đồng đội cũ của .
Hai hôm nay, tóc cụ Vương vì lo lắng cho ông bạn mà cứ thế rụng lả tả mấy sợi, vốn thưa thớt đỉnh đầu nay càng lộ rõ hơn.
Trước đây, cụ Vương nhà bà vẫn trêu, thích tóc trắng, mà giờ đây tóc trắng chẳng chút lưu luyến rời bỏ cụ .