Cụ Vương Tấn An bực dọc phẩy tay: “Không tìm nữa!”
Vợ cụ mà chẳng đả động đến cái lão Khương Nhược Quân sát vách thì cụ chẳng , đằng nhắc đến là cụ Vương Tấn An sôi gan tím ruột.
“Chẳng ông còn bảo sang an ủi vợ chồng cụ Khương đó ? Haizzz… Ai mà ngờ xảy chuyện thế cơ chứ.”
Cụ Vương Tấn An khẩy hai tiếng: “Cái lão già còn cần an ủi ? An ủi cái gì chứ?”
“Giờ , cụ đang sung sướng mặt vì vớ một đứa cháu trai ‘y chang cụ ’ còn !!!”
“Bà mà thấy cái vẻ mặt vênh váo, hớn hở của cụ hôm nay thì bà cũng phát tức lên cho mà xem.”
Hôm nay, cái lão già còn lôi đứa cháu ruột tận mặt cụ mà phô trương, cứ lải nhải cái gì mà ‘cháu trai của giống y như đúc hồi trẻ’, ‘là bản của năm đó’, còn hỏi cụ ‘ông thấy thằng bé trai ? Mấy đứa cháu trai nhà ông đều trai bằng thằng Tiểu Đồ nhà đúng ?’.
—— Đẹp trai trai cái nỗi gì!
Cụ Vương Tấn An hít một thật sâu, thầm c.h.ử.i trong bụng: ‘Đẹp trai cái mả gì, cái lão già họ Khương , ông tưởng năm đó ông trông mà chắc?’
Gà Mái Leo Núi
Cái gì mà bản của cụ cơ chứ, mặt cụ đúng là dày hơn cả mo nang!
Hơn nữa, đàn ông mà mỗi cái mặt thì tác dụng gì chứ? Lớn lên khôi ngô tuấn tú thì ích gì? Ngoài việc dùng để thu hút mấy đứa con gái thì chẳng tí công cán nào!
Hồi , đứa cháu trai cao lớn khôi ngô mà cụ Khương mới nhận về, trong lòng cụ Vương Tấn An thấy ấm ức ghê gớm . nghĩ bụng nhà cụ xảy chuyện chấn động như thế, thôi thì cứ để cụ vênh váo một lát cũng .
Nào ngờ, cụ Khương cứ tiếp tục chiều: “Cháu trai giống hệt hồi trẻ, đây ông chẳng tin thuộc lòng cuốn từ điển đó ? Còn mơ cũng chẳng . Ông xem , cháu nội thuộc lòng cuốn từ điển dễ như bỡn đó…”
“Sao nào, ông vẫn tin ? Nếu tin, bảo thằng bé cho ông một tràng!”
“Sao ? Đọc sai chữ nào chứ? Lần ông tin lời chứ…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-cua-vai-ac/chuong-282.html.]
“Ha ha, thằng Tiểu Đồ nhà còn một cô vợ xinh tuyệt trần nữa chứ! cho ông , thắng ông nhé! Thằng Tiểu Đồ nhà rước vợ về , cháu trai vợ đó! Còn cháu trai ông, bao giờ mới chịu lấy vợ đây?”
“Đợi vài ba năm nữa là bế chắt nội . Thằng Tiểu Đồ nhà trai khôi ngô thế , lỡ nó sinh con gái thì thôi, chứ nếu một đứa cháu gái… thì bế chắt gái…”
Cụ Vương Tấn An cụ Khương lải nhải, cứ thấy nhức tai ồn ào, y như một con ruồi cứ vo ve trong nhà xí, bực ghê tởm, mà đáng sợ hơn là đuổi kiểu gì cũng chẳng chịu .
Khó khăn lắm Khương Lập Dân mới tống tiễn cái lão ôn thần , mà Tạ Nhã Tri về đến nhà nhắc tới ông !
Không , ông thể để gia đình mất mặt .
Tạ Nhã Tri nấu một mâm cơm thịnh soạn, nhưng bàn ăn chỉ vắng bớt chứ chẳng hề đông thêm. Chỉ còn hai " con" bà và Khương Yến Đường, ngay cả Khương Lập Dân cũng chẳng thèm bén mảng tới phiền.
Tối hôm qua, bà cãi vã với Khương Lập Dân cả một trận, ai chịu nhường ai. Cả đêm Tạ Nhã Tri trằn trọc ngủ ngon, cứ mãi nghĩ về những chuyện xảy ban ngày: lời đứa con trai ruột (Tạ Minh Đồ), lời chồng , và cả... lời đứa con dâu tương lai (Tô Hiểu Mạn) nữa. Tất cả cứ hiện rõ mồn một trong tâm trí bà.
Vì lẽ đó, sáng hôm bà uể oải, rã rời, Tạ Nhã Tri dứt khoát đến trường xin nghỉ mấy ngày vì lý do bệnh tật. Chuyện gia đình bà ầm ĩ thế , cả trường ai mà chẳng , lời tiếng càng đồn xa hơn. Chỉ là ai dám trực tiếp chỉ trỏ, bàn tán mặt Tạ Nhã Tri mà thôi. Hiện giờ bà xin nghỉ, dĩ nhiên lãnh đạo chẳng mấy chốc phê duyệt.
“Nghe ? Đứa con ruột của cô giáo Tạ là con của cô nhé.”
“Là Khương Yến Đường á? từng cô giáo Tạ kể về thằng bé mà, tự dưng biến thành con ruột nữa?”
“Con trai ruột của cô một bà điên bế về nông thôn nuôi nấng, đúng là oan nghiệt ! Nghe từ nhỏ sống cơ cực, cũng chẳng học hành tử tế, giờ nhận về với ruột, chắc sẽ sống yên bình hơn…”
“Ôi chao, đứa bé đó cũng thật đáng thương. Sao hồi bất cẩn để bế nhầm con chứ?”
“Cũng chẳng rõ đầu đuôi, đứa Khương Yến Đường cũng là…”
…