"À , Tết năm nay con bé về, còn thằng hai thì mai nó cũng . Thời gian nghỉ phép của nó sắp hết, mấy hôm nay là nó đổi ca với khác để nghỉ bù, thành Tết trực cho ."
Tạ Nhã Tri giật thon thót: "Mai thằng hai thật ?!"
"Nó kịp với mấy câu tử tế, ngay cả một bữa cơm đàng hoàng cũng ăn..." Nếu thằng hai , còn thằng bé thì ? Nó vẫn sẽ ở đây, cùng với thằng hai, về thôn Kiều Tâm?
Phải , thằng bé thể về nhà họ Tạ, nó cũng chẳng chọn về nhà họ Khương, nhưng nó còn vợ, thể về thôn cũ.
bà thể nào để con trai về cái xó thôn quê đó .
Gà Mái Leo Núi
Buổi tối, ông nội Khương bàn đèn, cẩn thận lau cặp kính lão của . Trên gương mặt ông còn chút vẻ cợt nhả, tinh quái như ban ngày nữa, ngược trở nên vô cùng nghiêm nghị. Đeo kính xong, ông chậm rãi khui chiếc rương huân chương kỷ niệm của .
Ông cẩn thận lấy chiếc huân chương cao quý nhất, chăm chú ngắm hồi lâu.
Bà nội Khương bước phòng, thấy dáng vẻ của ông, chỉ nghĩ ông đang hoài niệm chuyện xưa: "Chuyện gì ông? Lại lôi mấy thứ , mai định khoe với lũ nhỏ hả?"
"Mấy chuyện xưa của ông, đến mòn cả tai chứ!" Ngoài miệng bà nội Khương , nhưng trong lòng khỏi nhớ những tháng ngày vinh quang qua.
bao gian khổ, ngọt bùi, đắng cay , giờ đây đều chìm lớp bụi thời gian.
Dù miệng quên, nhưng một khi cánh cửa ký ức mở , những hình ảnh ùa về, rõ mồn một trong tâm trí.
"Bà nó ơi, bà xem, cả đời từng chuyện gì trái với lương tâm, mà đứa cháu trai ruột thịt của chúng nếm trải bao tủi cực như ?" Giọng ông nội Khương nghẹn , rõ ràng ban ngày ông còn tự đắc mặt lão Vương, thế mà giờ đây càng cảm thấy quặn lòng hơn.
Vốn dĩ ông sẽ một đứa cháu trai ưu tú đến thế, nó thông minh lanh lợi, còn thiên phú trời ban, mà phí hoài vô ích bao nhiêu năm tháng quý giá.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-cua-vai-ac/chuong-287.html.]
Lỡ dở mất quá nhiều năm .
Bà nội Khương thì lặng , ngoài tiếng thở dài não nuột , bà chẳng thốt nổi lời an ủi nào khác.
"Tiểu Đồ và Hiểu Mạn đều là hai đứa trẻ , còn thằng bé Khương Yến Đường đó, nó cũng là đứa ... những chuyện thể trách cứ gì nó ."
Bà nội Khương khẽ lau đuôi mắt, môi mấp máy, nở một nụ nhàn nhạt, hỏi: "Vậy hiện giờ ông định tính đây?"
"Giờ Tiểu Đồ về , liệu nên giống như hai nó, cũng rèn dũa một phen ?" Thứ bà nội Khương chính là chuyện xưa , con cháu nhà họ Khương họ, cứ hễ đủ tuổi thành niên là ông nội Khương ném thẳng quân đội, đặc biệt là thuộc cấp trướng giáo quan Trần. Ở đó mà luyện một hai năm, xương cốt cũng chẳng còn nguyên vẹn là may.
Trước Khương Yến Đường chịu cảnh luyện gian khổ như , nên mới chọn xuống nông thôn thanh niên trí thức.
Ông nội Khương đóng nắp rương , khẽ lắc đầu: "Tiểu Đồ nhà chúng , nên tới trường học tập thật , trở thành một nhà khoa học, một nhân tài cho đất nước."
Bà nội Khương mà lấy lạ: "Thế mà thể thấy những lời thốt từ miệng ông đấy!"
"Hồi thằng Yến Đường đến, ai đó còn thế nhá! Ai đó cứ luôn miệng bảo, con cháu nhà họ Khương đây, chịu khổ, đổ máu, tuyệt đối loại thích an nhàn, sợ gian khổ. Nếu hai năm mà chịu nổi thì tư cách nhà họ Khương!"
Ông nội Khương siết chặt bàn tay nhăn nheo của bà, cúi ghé sát : " bà , đứa cháu trai út của bà, nó thiên phú xuất chúng, thể để lỡ dở tương lai của thằng bé thêm nữa..."
"Mạn Mạn... Mạn Mạn.."
Tô Hiểu Mạn vòng tay từ phía ôm chặt, bên tai vang lên giọng thuộc, khóe miệng cô bất giác cong lên.
Cái tên Cẩu Tử , về đến nhà quả nhiên sức lực ngày càng dồi dào. Sáng sớm mới theo Khương nhị ca và ông nội ngoài, tưởng chừng tiêu hao hết sạch tinh lực, nhưng mới chập tối sinh long hoạt hổ như thường.