Tạ Minh Đồ , mừng rỡ ôm Tô Hiểu Mạn xoay bảy tám vòng. Tô Hiểu Mạn suýt chút nữa xoay cho chóng mặt. Mấy ngày nay ở nhà ông bà ngoại, việc Tạ Minh Đồ rèn luyện quả thật hề vô ích.
Mới hôm qua còn thể dùng một tay nhấc bổng vòng eo Tô Hiểu Mạn lên, khiến cô nàng suýt nữa thì hết hồn. Rốt cuộc đây là cái kiểu rèn luyện quái đản nào ? Ông nội Khương dạy những gì chứ, cho dù cử tạ cũng thể coi vợ như tạ mà giơ lên .
Càng Tô Hiểu Mạn cảm thấy đáng sợ hơn là cái tên Tạ Minh Đồ vẫn còn cho rằng sức lực đủ cường tráng. Anh bảo vẫn luyện tập nhiều hơn nữa.
Tô Hiểu Mạn thầm nghĩ, mà còn luyện tập thêm nữa thì chắc em chịu khổ . Hiện giờ chỉ là bế bổng cô lên, còn định chuyện ghê gớm nào nữa đây?
Trước ngày sinh nhật của Tạ Minh Đồ một hôm, bố Khương ngỏ ý đưa ông nội bà nội Khương về nhà họ Khương ăn một bữa cơm với bọn họ, cùng chúc mừng sinh nhật cho đông vui. ông nội Khương đồng ý, bà nội Khương cũng tán thành, còn Tạ Minh Đồ, thì càng chẳng đời nào mà qua đó.
Một Tạ Nhã Tri tới tặng quà sinh nhật, bà chuẩn quà cho cả con ruột của và con dâu. Để đồ xuống, mấy câu, Tạ Nhã Tri vội vàng rời . Gần đây Tạ Minh Đồ thấy bà , thậm chí khi bà tới, còn cố tình nhảy ngoài từ cửa sổ phòng để tránh mặt.
Giờ đây, ngay cả một tiếng "" cũng chẳng gọi. Tạ Minh Đồ nên đối mặt với ruột như thế nào, trong lòng cũng còn nhận ruột nữa. Trong lòng Tạ Minh Đồ hiện giờ, chỉ Liễu Thục Phượng mới là của , và Tô Quốc Đống là cha .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-cua-vai-ac/chuong-296.html.]
Giờ đây, cha , trai, còn cả ông bà nội và vợ hiền thảo. Thật tình, chẳng cần bận tâm đến những dưng nữa, cũng việc gì nhận chi.
Tạ Minh Đồ vẫn còn nhớ như in cái ngày căn nhà họ Khương. Anh rõ, bà Tạ Nhã Tri hề ưa , cũng chẳng hài lòng về cô con dâu Mạn Mạn. Chính bởi những lời ngày đó của Mạn Mạn mà ông Khương Lập Dân suýt nữa động tay động chân. Anh vẫn nhớ tất cả, rõ ràng từng chút một. Tô Hiểu Mạn chứng kiến cảnh tượng mà khỏi , cũng chẳng xong, ngờ chuyện trái ngược với lẽ thường. Trong câu chuyện cũ, chính nhà họ Khương mới là ghét bỏ Tạ Minh Đồ, mà giờ đây, Tạ Minh Đồ tỏ vẻ chẳng dây dưa gì với cha Khương nữa.
Gà Mái Leo Núi
Ban đầu còn lịch sự gọi hai tiếng "dì Khương", "chú Khương", mà bây giờ đến hai tiếng cũng thốt . Anh thật sự ý định nhận đôi cha . Mới đầu, ông bà nội Khương chỉ nghĩ Tạ Minh Đồ còn bướng bỉnh trẻ con, mãi mới vỡ lẽ, nghiêm túc với chuyện . Đối mặt với tình cảnh , ông nội Khương chỉ khẽ thở dài một câu: “Oan nghiệt!”
“Các con một đứa con nuôi, thì cũng đành mất một đứa con ruột thôi. Thằng bé Tiểu Đồ nhận các con cha , thì cứ thuận theo ý nó, đừng ép buộc chi.” Tư tưởng của ông nội Khương quả thật cởi mở, ông trực tiếp với con trai như . “Vợ chồng các con cứ chăm sóc Khương Yến Đường, còn Tiểu Đồ thì ở bên cạnh ông bà nội. Mỗi mỗi việc, bớt những lời qua tiếng khi ở gần , ai nấy cũng đều vui vẻ.”
Trong lòng bà Tạ Nhã Tri cảm thấy đau khổ khôn nguôi, chuyện bà thể coi như ai nấy đều vui vẻ chứ? Con ruột của bà nhận bà !
Sau khi Tạ Minh Đồ chạy ngoài, Tô Hiểu Mạn cũng vội vàng theo . Cô cũng chẳng thích cãi vã, Tạ Nhã Tri ở đó, cần nghĩ cũng bà gì, nào là "cha thực lòng xin các con", " con và Yến Đường nên sống hòa thuận"... vân vân mớ lý do lôi thôi. Cãi với bà cũng chẳng ích gì, gặp , ai nấy đều an yên.
Tạ Minh Đồ ông bà nội chăm sóc, Khương Yến Đường thì bảo vệ cha của chính , coi như đây là một cái kết mà cả nhà đều vui vẻ. Những bậc cha như , cũng chẳng mảy may quan trọng.