Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Của Vai Ác - Chương 298

Cập nhật lúc: 2025-10-12 00:21:05
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lời bào chữa quả thật khéo léo cho lắm.

“Hiểu Mạn, cháu, cháu cần thêm nữa, bà nội là từng trải, bà mà…”

Tô Hiểu Mạn: “……”

Gà Mái Leo Núi

Biết thì , dù cũng ảnh hưởng gì đến ai.

Ông nội Khương tới vỗ vỗ vai Tạ Minh Đồ, khen ngợi: “Cháu lắm, khí chất oai hùng của ông năm .”

Tạ Minh Đồ tò mò hỏi: “Ông nội, khí chất oai hùng của ông năm là như thế nào ạ?”

Ông nội Khương nghẹn một chút, thầm nghĩ đứa trẻ đầu óc cứng đầu quá , chuyện thể thẳng như ? “Đồ ngốc, cháu cứ tự mà suy nghĩ , ông đây chỉ hiểu mà thể diễn đạt thành lời.”

“Cháu cưới Mạn Mạn vợ, đúng là mèo mù vớ chuột c.h.ế.t.”

“Chuyện ông theo đuổi bà nội cháu ngày mà, chính là ——” Nói tới đây, ông nội Khương dừng .

Tạ Minh Đồ hiểu trong giây lát: “Cháu may mắn hơn ông nội nhiều.”

Ông nội Khương dậm chân: “Cái thằng nhóc ăn kiểu gì hả?”

Tạ Nhã Tri , bà để quà sinh nhật cho Tạ Minh Đồ, ngoài còn quà cho cô con dâu Tô Hiểu Mạn. Bà chuẩn cho Tạ Minh Đồ một chiếc áo khoác mùa đông, đường kim mũi chỉ trông tinh xảo, giá hẳn là nhỏ. Tạ Minh Đồ chỉ lướt qua, thèm mặc , khoác chiếc áo khoác quân đội cũ của ông nội cạnh đống lửa nướng khoai.

Ông nội Khương cũng đang mặc chiếc áo khoác quân đội, chân cũng đặt khoai để nướng.

“Ông ơi, ông lật mặt bên , thì khoai chỉ chín một nửa thôi.”

Ông nội Khương liếc xéo một cái đầy vẻ khó chịu: “Còn để cháu nhắc hả? Ông nội đây đương nhiên !”

Còn quà của Tô Hiểu Mạn là một chiếc khăn quàng cổ và chiếc mũ thêu hoa đủ màu. Tô Hiểu Mạn gộp chung quần áo, khăn và mũ , nhờ bà nội Khương tìm một chỗ cất .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-cua-vai-ac/chuong-298.html.]

Bà nội Khương rằng, chỉ bảo: “Lần bảo con Nhã Tri mang về , cũng đừng gửi nữa.”

Bốn cùng ăn bữa cơm chiều, mừng Tạ Minh Đồ tròn mười chín tuổi. Hôm nay, ông nội Khương chút vui vẻ, liền mở chai rượu trắng , kéo cháu nhỏ nhất định nhấp với ông vài chén.

Từ nhỏ đến lớn, Tạ Minh Đồ từng chạm đến rượu, cũng chẳng cơ hội uống. giờ ông nội Khương kéo, dám chối từ, đành cùng ông nhấp vài ngụm rượu trắng.

Tuy thường ngày ông nội Khương uống rượu nhưng tửu lượng của ông . Ông dạy dỗ cháu trai: “Ông nội con đây bình thường rượu chè t.h.u.ố.c lá, nhưng mà tửu lượng thì đúng là trời sinh .”

“Ai chuốc say ông cũng vô ích thôi.”

“Tiểu Đồ , chúng thể thường xuyên uống rượu, nhưng nếu dịp thì cứ uống, nào, hôm nay ông nội vui quá, chúng cùng uống hai chén.”

“Cạn!”

Tạ Minh Đồ cũng trầm lặng, một chén rượu trắng cứ thế cạn sạch. Vài chén bụng, cả choáng váng, chẳng còn phân biệt nổi đông tây nam bắc.

Tô Hiểu Mạn đành đưa về phòng. Mặt đỏ bừng đến tận cổ, chỉ ngây ngô với cô, miệng ngừng lẩm bẩm “Mạn Mạn, Mạn Mạn”.

Cô lấy nước giúp lau . Anh cũng cứ mặc cho Tô Hiểu Mạn xoay vần. Tô Hiểu Mạn cởi áo , lau sạch n.g.ự.c và lưng, nhưng đến khi định cởi quần thì cô khựng .

Sau đó cô thầm nghĩ, từng thấy bao giờ. Tự lau chùi cho cái ông say rượu một , ban ngày còn ầm ĩ “Mạn Mạn giúp cái cái ”, giờ thì chỉ ngoan ngoãn bẹp giường mà ngủ. Tô Hiểu Mạn nghĩ thầm:

“Chị đây tốn bao nhiêu sức lực vì đấy.”

Lau rửa xong cái hình cao mét tám sáu , cô thấy như chạy một vòng tám trăm mét. Tạ Minh Đồ dù gầy nhưng hề nhẹ cân, là cơ bắp rắn chắc, bụng còn cả múi.

Trước đó, Tô Hiểu Mạn vẫn ngỡ là sáu múi, mãi đến mới cẩn thận đếm kỹ, còn tiện tay chọc chọc sờ soạng vài cái. Suýt nữa thì đ.á.n.h thức Tạ Minh Đồ, cô giật thon thót.

Cô nghĩ bụng, thôi, chắc cần giúp thêm nào nữa .

 

Loading...