Tô Hiểu Mạn tắm táp lên giường, cạnh Tạ Minh Đồ, cô khẽ vỗ lên má , hôn hít đôi môi thì thầm một câu chúc mừng sinh nhật.
Vốn dĩ hôm nay là sinh nhật , cô định sẽ ân ái cùng một phen, nào ngờ cái tên say mèm, ngủ li bì như c.h.ế.t giấc, thử hỏi cô còn cách nào hơn ư?
Không !
Trong bóng đêm, Tô Hiểu Mạn mở choàng mắt, chăm chú đàn ông bên cạnh, thầm nghĩ, nhất định "ân ái" cùng trong năm nay mới .
Sáng hôm , Tạ Minh Đồ một đêm say bí tỉ tỉnh. Cả khoác chiếc áo quân đội, lặng thinh cửa nhà, cứ như sét đ.á.n.h ngang tai. Ngoài hiên, bảy tám tảng băng giá vẫn còn treo lủng lẳng, bên ngoài thì tuyết trắng phủ kín nẻo.
Nghĩ nghĩ , trong đầu Tạ Cẩu Tử chỉ quanh quẩn mỗi một câu:
—— Ông nội hại cháu !
Sinh nhật mười chín tuổi của cứ thế mà trôi qua trong phút chốc… Anh thật sự ngủ say như thế ?! Chẳng còn chút ký ức nào, ngủ quên mất?!
Mạn Mạn của mất ? Mạn Mạn hứa sẽ "giúp" mà? Anh mong chờ một đêm sinh nhật mười chín tuổi khó quên, ai dè ngủ vùi đến .
Nếu t.h.u.ố.c hối hận ngay mắt, nhất định sẽ nuốt chửng cả sọt , chỉ trách hôm qua nên cùng ông nội vài chén rượu .
Gà Mái Leo Núi
“Tiểu Đồ, cháu thế?” Bà nội Khương ân cần hỏi han. Cháu trai bé bỏng của bà sáng nay cứ thẫn thờ cửa, chẳng chẳng rằng, gặp chuyện gì khúc mắc.
“Dạ gì ạ.” Tạ Minh Đồ siết chặt chiếc áo khoác quân đội .
Chờ đến khi Tô Hiểu Mạn tỉnh giấc, Tạ Minh Đồ lập tức chạy đến bên cô. Tô Hiểu Mạn dụi nhẹ đôi mắt, đêm qua cô bận việc đến kiệt sức, mệt đứt cả . Thời tiết giá lạnh thế chỉ rúc sâu chăn ấm, ngủ nướng chẳng tỉnh dậy.
“Mạn Mạn, Mạn Mạn…”
Vừa mở mắt, cô thấy tiếng gọi “Mạn Mạn, Mạn Mạn” quen thuộc.
Tạ Cẩu Tử thính tai đến lạ, dẫu cho ngoài cửa, chỉ cần thấy chút động tĩnh trong phòng Tô Hiểu Mạn, y như rằng cả liền thoăn thoắt chạy đến bên cạnh cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-cua-vai-ac/chuong-299.html.]
Tạ Minh Đồ cởi áo khoác, tay cầm chiếc lược, vô cùng dịu dàng mà hầu hạ Mạn Mạn chải đầu. Tô Hiểu Mạn vui vẻ "bà hoàng nhỏ", mặc sức để chải tóc cho .
“Mạn Mạn, em hứa mà…” Giọng Tạ Minh Đồ đầy vẻ tủi vẳng lên từ đỉnh đầu cô.
Tô Hiểu Mạn dừng động tác thoa kem dưỡng da tay, đó chống cằm lười biếng nghiêng đầu Tạ Minh Đồ, hỏi khẽ: “Cái gì cơ?”
“Em hứa sẽ ‘giúp’ …” Lúc , giọng chỉ yếu ớt mà ánh mắt còn trở nên trong veo đầy mong đợi.
Tô Hiểu Mạn rành rọt đáp lời, đầy vẻ khí khái: “Em ‘giúp’ !”
Tạ Minh Đồ như hóa đá: “!!!!”
“Em mệt c.h.ế.t , mệt đến giờ mới tỉnh giấc, chẳng lẽ quên ?”
Tạ Minh Đồ lúng túng, vẻ mặt tái mét như sét đánh. "Giúp"? Chẳng lẽ đêm qua thật sự chuyện gì xảy mà quên sạch ?
—— Ông nội hại cháu !
Tô Hiểu Mạn khúc khích, ôm lấy mặt hôn chụt một cái: “Thôi , để nhé!”
Tạ Minh Đồ thần hồn thất tán, khoác vội chiếc áo quân đội của ông nội , chỉ mong cảm nhận chút ấm an ủi và sự quan tâm từ ông.
Sinh nhật Tạ Minh Đồ rơi ngày mười bảy tháng chạp âm lịch. Chỉ vài ngày nữa là đến Tết Nguyên Đán, nhưng Tô Hiểu Mạn và Tạ Minh Đồ định đón Tết ở nhà ông nội Khương, mà chuẩn về thôn Kiều Tâm.
Xa nhà một dạo, cũng nên về thăm quê một chuyến, cốt là để Liễu Thục Phượng đỡ lo lắng, về để bà yên lòng.
Hai họ thưa chuyện với ông bà nội, rằng mùng ba Tết sẽ đây, ở cùng ông bà vài ngày. Đến mùng tám, Tạ Minh Đồ sẽ lên đường nhập ngũ, tham gia đợt huấn luyện đặc biệt.
Tô Hiểu Mạn và Tạ Minh Đồ mang theo đồ đạc trở về, sự chăm sóc tỉ mỉ của bà nội Khương, hai họ đều mặc quần áo dày. Dù Tạ Minh Đồ cần, bà nội Khương vẫn đích lấy cho chiếc áo bông thật dày dặn.
Ông nội Khương và bà nội Khương đang khoác những chiếc áo len màu xám mà Tô Hiểu Mạn tự tay đan, điểm xuyết những hoa văn xinh xẻo, trông hai cụ đáng yêu ấm áp. Còn Tạ Minh Đồ cũng một chiếc áo khoác đan tay, kèm theo khăn quàng cổ và một chiếc mũ len. Thế mà khi đang lúng túng với chiếc áo bông nặng trịch, còn ông nội nhét thêm lên đầu một chiếc mũ nữa.