Cô khẽ lắc đầu, đoạn nhanh nhẹn bước tới chuyện trò cùng chị dâu Dương Anh Tử.
Liễu Thục Phượng kéo Tạ Minh Đồ , ân cần dặn dò, giục giã và Hiểu Mạn sớm sinh con. Tội nghiệp Tạ Minh Đồ, ngay cả chuyện vợ chồng còn trải nghiệm nào vợ chỉ bảo cặn kẽ.
Sợ hai đứa trẻ hiểu, Liễu Thục Phượng đành dặn dò cụ thể hơn một chút: “Phải để ý kỳ kinh nguyệt của Mạn Mạn nhé. Nếu hai ba tháng mà thấy thì kiểm tra ngay, con hiểu ?”
“Hai tháng đầu tiên là quan trọng nhất, nhất định thật cẩn thận.”
“Con thì nhẹ nhàng một chút, tuổi trẻ khí thịnh cũng đừng quá đà mà ảnh hưởng đến sức khỏe...”
Trong lúc vợ ngừng dặn dò, Tạ Minh Đồ chỉ "Vâng, , " mà gật đầu lia lịa. Bị vợ một hồi, trong lòng cũng nóng bừng cả lên. Sinh con với Mạn Mạn ? Chuyện mơ cũng dám nghĩ tới.
Gà Mái Leo Núi
Tạ Minh Đồ cũng từng loáng thoáng mấy chuyện thầm kín của lớn. Anh , đầu ân ái, Mạn Mạn thể sẽ thoải mái, sẽ đau. Anh sợ Mạn Mạn đau đớn, sợ cô bật , nên mới dám đến bước cuối cùng.
Nếu Mạn Mạn thực sự mong , tuyệt nhiên sẽ ép buộc cô.
Sinh nở quả thực là một nỗi đau đớn khủng khiếp. Trước , mỗi khi phụ nữ trong thôn trở , Tạ Minh Đồ đều thấy những tiếng rên la xé lòng. Có đau đớn vật vã ba ngày ba đêm vẫn sinh . Anh Mạn Mạn chịu đựng loại khổ sở dường .
Trên đường trở về từ nhà họ Tô, bầu trời đêm đông, hai nắm c.h.ặ.t t.a.y . Tô Hiểu Mạn đặc biệt yêu thích cảm giác , mười ngón tay đan xen ấm áp trong bàn tay thon dài của Tạ Minh Đồ.
Hai cứ thế nắm tay, chẳng cần lời nào cũng cảm thấy một thứ hạnh phúc nhẹ nhàng bao trùm lấy. Gió đêm rì rào, dường như báo hiệu tuyết sắp rơi. Những con suối nhỏ ngày nào giờ hóa băng, cây cỏ ven đường cũng phủ một lớp giá lạnh, khi giẫm lên phát tiếng "kẽo kẹt" thật vui tai.
Tô Hiểu Mạn nhịn , kéo tay Tạ Minh Đồ, tinh nghịch xoay vòng quanh , lách tách giẫm lên lớp băng mỏng ven đường.
Tạ Minh Đồ bật trêu chọc, ghé sát tai cô khẽ: “Cẩn thận kẻo giẫm ổ rắn đó nha.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-cua-vai-ac/chuong-302.html.]
“Cái tên Cẩu Tử thối tha , dám trêu em ? Giữa mùa đông lạnh thế gì rắn? Chẳng chúng ngủ đông hết ?” Tô Hiểu Mạn giễu cợt , cúi xuống chân . Kết quả, cảnh tượng đập mắt khiến cô sợ đến xanh mặt, chân tay luống cuống.
“A… a… a!!!” Cô bé sợ hãi, cả nhảy phóc lên ôm chặt lấy Tạ Minh Đồ: “Đi nhanh lên! Nhanh lên chút nữa! Mau khỏi đây thôi!”
Trời đất ơi, cái con rắn khốn kiếp ngủ đông ngay lối mòn làng quê thế chứ?!
Dọa cô sợ đến hồn vía lên mây !
Tạ Minh Đồ ôm chặt lấy cô lòng, mặc cho đôi chân thon dài của cô cứ thế quặp chặt lấy eo , vẫn chậm rãi bước , vững vàng con đường về nhà.
Tô Hiểu Mạn vòng tay ôm chặt lấy cổ , vụ gặp rắn lúc nửa đêm khiến cô sợ đến hồn xiêu phách lạc, sắc mặt tái nhợt, chỉ ước gì thể rời khỏi nơi kinh hoàng đó ngay lập tức. Nào ngờ, đàn ông đang ôm cô bước ngày càng chậm rãi.
Tô Hiểu Mạn khẽ đập vai , thúc giục: “Anh thể bước nhanh hơn một chút ?”
Tạ Minh Đồ cúi đầu, vầng trán chạm nhẹ lên trán cô. Trong ánh trăng mờ ảo, ánh sáng và bóng đêm giao hòa, chớp mắt, trong con ngươi sâu thẳm phản chiếu gương mặt kiều diễm của cô.
Dù khuôn mặt cô tái mét vì sợ hãi, gió lạnh thổi rối bời mái tóc dài, vài sợi lòa xòa vương gương mặt xinh , nhưng điều đó càng tôn lên một vẻ đáng yêu quyến rũ khó tả.
Đặc biệt là khi cô tức giận, đôi mắt tròn xoe trừng lên, trông vô cùng sống động.
Bộ dạng của cô nghi ngờ gì khơi dậy bản năng trêu chọc trong lòng đàn ông. Tạ Minh Đồ, trong lòng tự thấy chút 'hư hỏng', nảy ý nghĩ: Muốn trêu ghẹo cô.
Người thanh niên tự hỏi, rõ ràng là che chở, bảo vệ cô nhất, mà khi chỉ hai bên , tại "bắt nạt" cô nhất chính là bản ?
“Mạn Mạn….” Anh cúi đầu gọi tên cô, tiếng gọi trầm khàn khác lạ, chứa đựng sự triền miên và quyến luyến khó rời.