Tô Hiểu Mạn thật sự tài nào hiểu nổi cái đàn ông nửa đêm nửa hôm bất thình lình hỏi câu đó. Cô thầm nghĩ, cái Cẩu Tử , gan hỏi cô sinh con thì , mà cái chuyện để con thì chẳng dám !
“Không .” Tô Hiểu Mạn hừ lạnh một tiếng.
Tạ Minh Đồ vội vã đáp: “Vậy thì hai chúng cần sinh con nữa.”
Tô Hiểu Mạn im lặng.
Gà Mái Leo Núi
Hôm nay Tạ Minh Đồ bất ngờ hỏi cô câu , chắc hẳn là do bà Liễu Thục Phượng gì đó với , đoán chừng giục hai sớm con đây mà.
Cô : “Anh một đứa bé lớn lên trông giống em ?”
Trong thâm tâm, Tạ Minh Đồ đáp “Có”, nhưng nghĩ ngợi một lát, liên tục lắc đầu nguầy nguậy: “Không sinh con .”
“Anh , nhưng em một đứa con giống cơ, trai gái gì cũng hết.” Tô Hiểu Mạn nhắm mắt , vô thức đưa tay sờ lên bụng . Cô vẫn đang thầm mong một ngày nào đó, nơi đây thể ươm mầm một sinh linh bé bỏng.
Con của cô và Tạ Minh Đồ.
Cái gã Cẩu Tử đáng ghét , chỉ cái suông chứ chẳng chịu gì cả. Có gan chuyện sinh con, chẳng gan chuyện để mà con!
Để mấy chục năm , cô sẽ mang chuyện mà chọc ghẹo .
“Vậy thì và Mạn Mạn chỉ sinh một đứa thôi nhé.”
“Ừm.” Tô Hiểu Mạn gật đầu đồng tình, nhấn mạnh thêm nữa: “Nhất định chỉ một đứa thôi.”
Dù là con trai con gái thì cũng chỉ sinh một đứa thôi, chỉ sợ nhóc con quá nghịch ngợm, cứ leo trèo lật ngói suốt ngày thì cô sẽ hối hận mất thôi.
"Được." Tạ Minh Đồ mỉm đồng ý, nhắm mắt , cảm thấy vô cùng hạnh phúc khi ôm cô lòng, say giấc nồng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-cua-vai-ac/chuong-304.html.]
Tô Hiểu Mạn đợi mãi mà chẳng thấy động tĩnh gì.
Tô Hiểu Mạn: “……”
Cô khẽ bĩu môi, trong lòng thầm mắng đôi câu, cái đồ đàn ông chỉ cái miệng suông, nếu còn thế nữa thì cô sẽ chẳng chịu nữa .
cô hề rằng hôm nay Tạ Minh Đồ xem Hoàng Lịch ở nhà vợ.
—— Hôm nay thích hợp cho chuyện đại sự.
Dẫu thì việc giữ như Liễu Hạ Huệ suốt bao ngày qua cũng kiên cường vượt qua . Tạ Minh Đồ vẫn đầu tiên của hai vợ chồng là một ngày thật , thật đặc biệt.
Để đón Tết Nguyên Đán, Tô Hiểu Mạn và Tạ Minh Đồ cùng chuẩn đủ thứ đồ đạc. Tô Hiểu Mạn thì miệt mài gói sủi cảo, bánh mật, rán bánh mì, còn chế biến món cá truyền thống thể thiếu mỗi năm. Còn Tạ Minh Đồ, trải giấy đỏ bàn, tỉ mẩn chấm mực nghiên lên những đôi câu đối xuân. Nét chữ thư pháp của hề tệ, liên tục hết câu đến câu khác, đó chọn dăm ba cặp câu đối ưng ý mang sang nhà họ Tô.
Bố vợ Tô Quốc Đống tỏ vẻ khó chịu lườm mấy cái, còn vợ Liễu Thục Phượng thì vui vẻ nhận lấy, nhiệt tình khen ngợi ngớt: "Ôi chao, đây là chữ của con rể , thể đến thế chứ."
lúc , mấy bà thím hàng xóm cũng đang mặt ở nhà họ Tô. Thấy , ai nấy đều thầm ghen tị, dứt khoát nhờ Tạ Minh Đồ hộ mấy đôi câu đối xuân, và cũng thuận tay giúp họ vài câu.
Thế là, khi về đến nhà, kiếm thêm mấy đồng bạc lẻ cùng một túi bánh kẹo đầy ắp. Đặc biệt, còn tặng một chuỗi ớt đỏ tươi roi rói treo lủng lẳng cổ, mà cứ thế để nó mà về nhà.
Tô Hiểu Mạn ở nhà thấy cái dáng vẻ ngộ nghĩnh của thì phá lên đến nỗi đau cả bụng.
"Tiểu Đồ ơi là Tiểu Đồ, Tiểu Thố của em, lúc em thấy thì liên tưởng đến món gì ? Em nhớ đến một món ăn đấy!"
—— Chính là món đầu thỏ cay. Trên cổ con thỏ treo một chuỗi ớt đỏ chót như thế, thì còn là đầu thỏ cay .
Tô Hiểu Mạn giúp tháo chuỗi ớt cổ xuống, bảo đem câu đối dán cửa. Tạ Minh Đồ còn đem những tờ giấy cắt hoa văn tinh xảo dán lên cửa sổ, quả thực khéo tay. Anh còn thuận tay thêm vài chiếc đèn lồng đỏ tươi rực rỡ, đem treo mái hiên.
Sau khi để tắm rửa xong, Tô Hiểu Mạn gọi ăn cơm tất niên.