Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Của Vai Ác - Chương 352

Cập nhật lúc: 2025-10-12 07:33:08
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khi Vương Duyệt đặt chân đến Khương gia, quả nhiên thấy cụ ông cụ bà Khương đều ân cần gọi Tô Hiểu Mạn đến bên cạnh. Lắng những lời trò chuyện xung quanh, vẻ mặt Vương Duyệt dần biến sắc, thảng thốt nhận Tô Hiểu Mạn chính là cháu dâu nhà Khương gia.

Cái thằng nhóc nhà quê mà cô cưới năm xưa, hóa là con út Khương gia ?

Bữa cơm đó Vương Duyệt ăn chẳng còn mùi vị gì. Đến khi về tới phòng ký túc, cô vẫn trầm ngâm nửa lời. Trương Dĩnh tò mò vô cùng, thấy Vương Duyệt khi thì hớn hở rạng rỡ, khi về biến sắc như , liền vội vàng chạy tới hỏi han xem chuyện gì.

"Vương Duyệt, chuyện gì ?"

Vương Duyệt mím chặt vành môi, hồi tưởng những chuyện xảy , cả những lời bàn ăn ngày hôm đó. Giờ nghĩ , cô chẳng khác nào một con hề đang nhảy múa mua vui.

"Cô còn bày đặt lấy lòng gì, qua mà lấy lòng Tô Hiểu Mạn ?"

Trương Dĩnh sửng sốt: "Cô ?"

"Tô Hiểu Mạn vẫn luôn là cháu dâu út của Khương gia, cô cứ giấu giếm ."

"Cái gì? Chẳng chồng cô họ Tạ ?"

"Chị Hiểu Mạn, chị là cháu dâu út Khương gia thật ư?"

Khi Tô Hiểu Mạn luyện múa về, Đàm San San liền nhỏ giọng hỏi cô. Tô Hiểu Mạn gật đầu, chẳng mấy bận tâm chuyện đến.

"Hóa Tạ chính là con cháu Khương gia."

Tô Hiểu Mạn lắc đầu: "Cũng thể ruột thịt Khương gia, chỉ ông bà nội nuôi nấng từ nhỏ mà thôi."

Đàm San San khúc khích , "Có thì quan trọng gì. Anh Tạ vốn dĩ ưu tú xuất chúng như , cho dù là cháu trai nhà họ Khương, chỉ là một thanh niên nghèo ở nông thôn, thì cũng sẽ nhiều cảm mến thôi."

"Chị Hiểu Mạn , chị đúng là phúc khi lấy một chồng như ."

Gà Mái Leo Núi

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-cua-vai-ac/chuong-352.html.]

Tô Hiểu Mạn mỉm hiền hậu: "Có thể lấy thương yêu, đó quả thực là một hạnh phúc vô bờ."

Chẳng bao lâu , ít trong đoàn văn công đều chuyện Tô Hiểu Mạn chính là cháu dâu út của gia đình họ Khương. Những lời tiếng ban đầu cũng tự khắc lắng xuống, nhường chỗ cho sự trầm mặc. Vương Duyệt chẳng còn giữ thái độ kiêu căng tự mãn mặt cô nữa, trái , Trương Dĩnh bắt đầu tìm cớ để dựa dẫm, từ lúc nào trở nên xun xoe, nịnh bợ.

Tô Hiểu Mạn vẫn giữ vẻ khiêm tốn vốn , lịch sinh hoạt hằng ngày mỗi lúc một bận rộn hơn, chẳng mà rảnh rỗi để huyên thuyên tâng bốc vô căn cứ.

Thầy Tôn vẫn đối xử với cô như đây, nhưng chủ nhiệm Trương thì tỏ khách khí hơn ít.

Tô Hiểu Mạn tham gia biên đạo kịch hát múa trình diễn trong đêm Tết Đoan Ngọ mang tên "Hồng Nhật", nhận những lời khen ngợi nhiệt liệt. Đặc biệt là phần trang phục của diễn viên, cấp đ.á.n.h giá cao, thậm chí còn đề bạt cô lên trưởng nhóm thiết kế mỹ thuật.

Người còn bảo, cô tài "sửa cũ thành mới".

thì Tô Hiểu Mạn cũng là đến từ thập niên , nên cô cách lý giải sâu sắc hơn về sân khấu. Rất nhiều thể loại mới mẻ và đa dạng , mặc dù thể áp dụng trực tiếp, nhưng vẫn thể tham khảo để cải tiến, tạo cái mới từ cái cũ.

Những động tác vũ đạo do cô biên soạn cũng tán dương rộng rãi, khiến cô cảm thấy vô cùng mãn nguyện. Cái cảm giác sân khấu, khiến những tiếc nuối bấy lâu trong cô như bù đắp trọn vẹn.

Có lẽ, khoảnh khắc thoáng về phía chỗ của sân khấu , là sự viên mãn .

Tô Hiểu Mạn ôm mấy tấm huy chương và giấy chứng nhận trở về. Làm việc ở đoàn văn công, ngoài tiền lương và tiền trợ cấp, những giải thưởng kiểu luôn là phần thể thiếu. Còn về "hàm lượng vàng" thực sự của chúng thì khó mà , dù cũng chỉ là những giải thưởng nhỏ cấp tỉnh thôi mà.

Tóm , những thứ vẫn đủ để khiến thấy vô cùng phấn khởi.

Được khen ngợi mãi cũng chính là một giải thưởng đấy chứ!

Ông nội Khương còn vui mừng hơn cả cô, thậm chí còn đặt chung với mấy tấm công huân huy hiệu của ông. Tô Hiểu Mạn vội vàng ôm chặt đồ của , cô thấy mấy thứ của cô thật chẳng xứng đáng để đặt cạnh.

"Ông nội, như ạ."

Nếu mà đặt cùng , lúc ông nội Khương khoe với , lôi cả giải thưởng cấp tỉnh bé tí của cô thì bao nhiêu là hổ, bao nhiêu là hổ chứ…

Loading...