“Vậy thì bây giờ đến nuôi cùng với các cô , tính từ hôm nay là ngày đầu tiên việc.”
Tô Hiểu Mạn trời bên ngoài, nhận thấy Chu Hiểu Hồng đúng là một đàn bà da mặt còn dày hơn cả tường thành. Cô cố tình chọn lúc bốn năm giờ chiều mới tới đây, còn đòi tính tròn một ngày công.
“Được thôi, Hiểu Phượng, cứ tính cho cô một ngày công, cô bắt đầu việc .”
“Chị Hiểu Mạn!” Chu Hiểu Phượng sốt ruột gọi.
Tô Hiểu Mạn cho cô một ánh mắt trấn an, dùng khẩu hình bảo: “Chúng đợi chị Thuận trở về.”
Chu Hiểu Phượng đành nén cơn giận, Chu Hiểu Hồng với vẻ mặt đắc ý dào dạt lấy lá dâu.
“Hiểu Phượng , chị gái nhận sai với em, chị chuyện phần , em đừng để ý mấy chỗ chị quá mức nhé, hai chị em vẫn là chị em mà.” Đã đạt mục đích của , gương mặt Chu Hiểu Hồng tươi rạng rỡ, giọng điệu bỗng trở nên vô cùng mềm mỏng, như thể một hiểu chuyện dễ chuyện.
“Bây giờ hai sai bảo, hai gì cái đó.”
Chu Hiểu Phượng trợn trắng mắt, ai thèm chị em với chị chứ?
Tô Hiểu Mạn: “…”
Tô Hiểu Mạn cũng bội phục như Chu Hiểu Hồng, da mặt đủ dày, đổi sắc mặt cũng nhanh chóng. Nói dễ một chút thì gọi là khôn khéo điều, khó một chút thì là vô liêm sỉ.
Loại , thật khó cách nào đối phó .
Đặc biệt là những thật thà, sẽ cô bắt nạt đến cùng.
“Bây giờ cho tằm ăn lá dâu đây.” Chu Hiểu Hồng việc còn khoe khoang vẻ chăm chỉ mặt.
“Hiểu Hồng , bây giờ ba chúng việc cùng với , nhất định phân công. Chị dọn sạch mấy thứ phân tằm , hết cứ dọn sạch chúng nhé.” Tô Hiểu Mạn chút khách khí nào sai khiến cô .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-cua-vai-ac/chuong-97.html.]
Sắc mặt Chu Hiểu Hồng trở nên khó coi, định mở miệng cãi thì Tô Hiểu Mạn với theo một câu: “Đợi chút nữa chị Thuận trở về thấy nhất định sẽ vui vẻ, chị cứ dọn dẹp cho thật sạch sẽ .”
Chu Hiểu Hồng: “…”
Gương mặt tươi của Chu Hiểu Hồng cứng đờ, cô quyết định nín nhịn , thành thật dọn sạch đống phân tằm khiến cô rùng .
Cô tự an ủi trong lòng, công việc hôm nay thành , cứ thành thật trong chốc lát , chờ đó, cô sẽ chọn những công việc nhẹ nhàng hơn.
Sau chừng một tiếng đồng hồ việc, chị Thuận cũng trở . Nhìn thấy Chu Hiểu Hồng đang cắm cúi lụng, sắc mặt chị quả nhiên giãn ít. Chu Hiểu Hồng vốn là ít xít nhiều, chỉ cần một chút việc là khoa trương như thể gánh vác bộ. Cô lập tức chạy tới mặt chị Thuận để tranh công.
“Chị Thuận ơi, giờ em , em nhất định sẽ sửa. Xin chị Thuận tha thứ cho em, để em ở tổ việc tiếp ạ.”
“Chị Thuận xem , chỗ phân tằm hôm nay đều do một tay em dọn sạch sẽ đấy, chị xem, hôm nay sạch bóng loáng luôn!” Vẻ mặt Chu Hiểu Hồng hiện rõ sự đắc ý. Ban đầu cô chỉ định qua loa thôi, nhưng mà đôi mắt của cô Tô Hiểu Mạn quá tinh tường, cứ đến đúng lúc mấu chốt là nhắc nhở cô .
Muốn lười biếng cũng chẳng cách nào, đành thành thật cái công việc dơ bẩn nặng nhọc .
mà cũng cái , ít nhất là thể nhân cơ hội mà lấy sự tha thứ của chị Thuận.
Gà Mái Leo Núi
Quả nhiên, chị Thuận tỏ cực kỳ hài lòng, gật gù: “Hiểu Hồng , hôm nay cô việc khá đấy chứ.”
Chu Hiểu Phượng bên cạnh, bực tức thốt lên: “Đã tính cho chị một ngày công đấy ạ!”
Chu Hiểu Hồng nắm chặt ống tay áo, trong lòng thầm mắng Chu Hiểu Phượng và Tô Hiểu Mạn.
“Cũng thôi.” Chị Thuận mấy khi so đo chấp nhặt những chuyện nhỏ , ngược còn ôn hòa kéo Chu Hiểu Hồng sang một bên.
Lúc , Chu Hiểu Hồng cực kỳ đắc ý, cảm thấy chuyện đều đang chuyển biến theo hướng .
Chị Thuận dám động nhà họ Chu, một chị thì chẳng cách nào, vẫn nể mặt mà ghi điểm công cho cô . Còn Chu Hiểu Phượng, cái con bé bại trận thì luôn cô dắt mũi, còn cái tên Tô Hiểu Mạn đáng ghét , sớm muộn gì cô cũng sẽ cho thế nào là lợi hại!