“Chị mới tới chỗ chị Văn, Hiểu Hồng , bên chỗ chị đang thiếu . Về cô sang bên đó mà việc .”
“Cái gì?!” Chu Hiểu Hồng kinh ngạc biến sắc: “Chị Thuận, em ở tổ của chị cơ!”
“Tổ đủ , ngày mai cô đừng tới đây nữa. Chỗ chị Văn đang thiếu , cô cũng tính nết chị Văn thế nào đấy. Chị với , cô sớm thì nhất định qua bên đó sớm một chút.”
Chị Văn trong lời chị Thuận nhắc tới là phụ nữ họ Chu, tên là Chu Văn Văn, lấy chồng trong thôn, cũng là nổi tiếng đanh đá khắp làng xóm . Chị Thuận đồng ý mang mấy luống tằm con qua đó, thì Chu Văn Văn mới chịu đồng ý cho Chu Hiểu Hồng tới tổ của họ việc.
Nếu mà cô dám giở trò lười biếng trướng chị Văn, chị Văn sẽ tới mắng thẳng mặt, chỉ mắng xơi xơi mà chị còn dám động tay động chân nữa.
Chị cũng là nhà họ Chu, ở đây là bà con bên ngoại của chị, nên ít dám chọc chị.
Sau khi chị Thuận sắp xếp thỏa cho Chu Hiểu Hồng xong, chị trao cho Tô Hiểu Mạn một ánh mắt cảm ơn. Lúc chuyện phiếm hôm nay, Tô Hiểu Mạn đưa chủ ý cho chị, tiễn đưa cái của nợ một cách đường đường chính chính.
Người ác thì ác hơn dạy dỗ.
“Chị Hiểu Mạn, hôm nay em vui sướng khôn xiết.” Chu Hiểu Phượng kéo cánh tay Tô Hiểu Mạn, cảm thấy hôm nay bản trút cục tức lớn.
Gà Mái Leo Núi
Tô Hiểu Mạn chỉ khẽ lắc đầu.
Hai khỏi phòng nuôi tằm. Một chiếc xe tải lam quen thuộc dừng ở gần đó. Chu Hiểu Hồng bên cửa sổ, ẻo lả cất giọng hỏi bên trong: “Là Trường Quế hả?”
Nghe đến đây, Chu Hiểu Phượng kìm mà siết chặt hai bàn tay. Trước , Chu Hiểu Hồng cũng thích quấn quýt bên Dương Trường Quế. Nếu Dương Trường Quế hỏi, cô sẽ nũng nịu rằng coi như trai ruột, rằng suy nghĩ xa nên mới hiểu lầm mối quan hệ trong sáng giữa hai họ.
“Chúng em lớn lên bên từ nhỏ, chẳng khác nào trai ruột của em, em thể hiểu lầm mối quan hệ của bọn chị ?”
Trước đây, Dương Trường Quế và Chu Hiểu Phượng từng vì Chu Hiểu Hồng mà cãi một trận long trời lở đất, thiếu chút nữa là hai họ đường ai nấy .
Vẫn là lời chị Thuận đ.á.n.h thức cô: “Nếu hai cô cứ vì con nhỏ đó mà cãi vã, chẳng khác nào tự chuốc lấy phiền muộn, để kẻ thù hả hê.”
“Con nhỏ đó hận thể chia cắt tình cảm của hai .”
, Chu Hiểu Hồng hề thích Dương Trường Quế. Lúc đó, cô chỉ cố tình Chu Hiểu Phượng ghê tởm mà thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-cua-vai-ac/chuong-98.html.]
Dương Trường Quế xe, sắc mặt đen sì, dây dưa với loại khắc tinh khó chơi như Chu Hiểu Hồng, càng sợ vợ sắp cưới của hiểu lầm.
“Anh Trường Quế, xuống xe?”
“Hôm nay việc bên ngoài cả ngày chắc mệt mỏi lắm nhỉ, uống nước .”
“Chắc đợi em lâu …”
“Anh mau xuống đây .” Chu Hiểu Hồng rõ giờ Dương Trường Quế tới chắc chắn là vì Chu Hiểu Phượng, nhưng hiện tại cô xe, buông những lời , khẩu khí như thể Dương Trường Quế đến đây là để đón cô .
“Anh Dương, con gái ở thôn các đúng là xinh thật đấy.” Hôm nay, phía cầm lái là Triệu Đông, một cán bộ vận tải khác ở huyện thành. Anh cô gái đang nũng nịu bên ngoài cửa sổ, khỏi lên tiếng trêu ghẹo.
Sắc mặt Dương Trường Quế xám xịt như ăn bồ hóng, suýt chút nữa giơ tay hiệu cho Triệu Đông cứ thế lái xe thẳng.
“Để xuống.”
Phía truyền đến một giọng nam trầm lạnh.
Tạ Minh Đồ với vẻ mặt lạnh tanh trong thùng xe phía . Cửa chất đầy hàng hóa, nếu dỡ hàng thì thể xuống . Anh chỉ thể bò lên ghế xuống bằng cửa phía . Anh thể lộn qua lan can phía để nhảy ghế lái, nhưng hai phía chẳng ai nhúc nhích.
Anh đang nóng lòng gặp Mạn Mạn.
“Tạ lão , xuống đón vợ .” Dương Trường Quế huých nhẹ Triệu Đông, nhường lối cho Tạ Minh Đồ.
Triệu Đông: “??”
Chuyện gì đang xảy ?
Tạ Minh Đồ mở cửa xe, xoay nhanh nhẹn tiếp đất.
Chu Hiểu Hồng ngoài xe sửng sốt. Cô vốn tưởng xuống xe là Dương Trường Quế, ngờ mới chớp mắt một cái, một đàn ông vốn thu trong thùng xe bỗng dưng nhanh nhẹn nhảy , mở cửa xe “rầm” một tiếng bước xuống.