Thập Niên 80: Cải Tạo Chồng Lười Biếng, Bắt Đầu Dưỡng Lão Từ 20 Tuổi - Chương 104: Con bị dị ứng

Cập nhật lúc: 2025-12-15 16:40:01
Lượt xem: 36

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

An An lúc đầu chỉ rên rỉ, một hồi liền òa lên, tiếng nghẹn trong cổ họng.

 

Lâm Tuệ đau lòng vô cùng, ôm con dỗ dành: “Ngoan nào, nhé, một hồi là khỏi ngay thôi.”

 

Từ Đông Thăng tiếng con , siết c.h.ặ.t t.a.y lái, trong lòng sốt ruột dám đạp xe quá nhanh. Đường bằng phẳng, còn ổ gà, hơn nữa trời tối, chỉ thể dùng một chiếc đèn pin nhỏ để dò đường.

 

Đợi đến khi hai thật vất vả mới tới bệnh viện huyện, giọng của con khàn đặc.

 

Hai thẳng đến phòng cấp cứu.

 

Rạng sáng, bệnh viện ít , tiếng gọi của Từ Đông Thăng cô y tá trực đêm đang buồn ngủ cũng giật tỉnh táo.

 

Trong lúc chờ bác sĩ tới, y tá cầm nhiệt kế đến đo cho đứa nhỏ, hỏi Lâm Tuệ hôm nay con ăn gì, chạm thứ gì?

 

Lâm Tuệ sốt ruột đến mức mắt đỏ hoe: “cũng chỉ cho b.ú sữa, chạm bất cứ thứ gì cả.”

 

Nhiệt độ của con ngày càng cao, thở phún đều là nóng, những nốt mẩn cũng ửng đỏ.

 

Y tá kinh nghiệm, thấy dị ứng.

 

Quả nhiên, đợi bác sĩ đến xong các kiểm tra, xác định là dị ứng với mùi khói thuốc.

 

Đứa nhỏ còn quá bé, nhiều loại t.h.u.ố.c đều thể kê đơn, bác sĩ cho truyền dịch . Theo lý mà , trẻ con hơn bốn tháng tuổi về cơ bản sẽ cho truyền nước biển, nhưng đứa nhỏ hiện đang sốt cao, triệu chứng dị ứng nghiêm trọng, truyền nước biển sẽ hiệu quả nhanh hơn.

 

Lâm Tuệ ôm c.h.ặ.t c.h.â.n tay con, Từ Đông Thăng cũng giúp việc giữ cố định đầu, cho con bé cử động lung tung. Y tá cạo một mảng tóc trán con bé cắm kim đầu.

 

Lần đầu tiên truyền dịch, An An sợ hãi, càng lợi hại hơn.

 

Lâm Tuệ dỗ dành rơi nước mắt, chính là thể con chịu khổ.

 

Truyền dịch xong, nhiệt độ của con dần dần hạ xuống, thể là dễ chịu hơn, An An còn quấy nữa.

 

“Để bế con cho.”

 

“Chát!” Lâm Tuệ hung hăng đập mu bàn tay , mắt đỏ hoe bảo tránh .

 

“Trước khi bác sĩ con thể trạng yếu, thể ngửi mùi khói thuốc, ông nội của con còn bỏ cả t.h.u.ố.c lá, mà , cha , đáng tin, con chịu tội thế vui lắm ?!”

 

Đứa nhỏ mệt , lông mi vẫn còn đọng nước mắt, bĩu môi, khuôn mặt đỏ bừng.

 

Từ Đông Thăng mà đau lòng khôn xiết, chỉ hận thể bệnh cho con.

 

Lại một tiếng “chát” vang lên, tự tát mặt một cái, âm thanh trầm đục: “Là bất đúng, là sai .”

 

Lâm Tuệ , vẫn nguôi giận: “Sau tránh xa đám bạn bè của cho ! Mang một ít thói hư tật lộn xộn từ bên ngoài về, để gây tội cho chúng ?”

 

“Anh , sẽ thế nữa.”

 

Vợ buông tay, đành một bên , chạy tới chạy lui hầu hạ cô uống nước.

 

“Sau ở nhà hút t.h.u.ố.c nữa, nếu còn , đứa nhỏ co giật là nhập viện điều trị đấy. Lỡ như con bé sốt cao hạ, hỏng não thì là chuyện cả một đời, bác sĩ cũng cứu , ?!”

 

Lúc y tá đưa t.h.u.ố.c ngoại dụng cho Từ Đông Thăng, nghiêm mặt giáo huấn một hồi.

 

Anh giải thích cũng cãi , ngoan ngoãn gật đầu.

 

Đợi mấy về đến nhà, Lâm Tuệ gì, ôm con phòng ngủ.

 

Mẹ Từ kéo con trai thứ ba , thấy mặt một dấu tay đỏ ửng: “Con chứ? Giờ thế nào ? Mặt con thế ?”

 

Từ Đông Thăng mím môi: “Con... là dị ứng mùi khói thuốc, truyền dịch , giờ hạ sốt, còn bôi thuốc, đợi hết mẩn đỏ là .”

 

Cha Từ , bắt đầu cởi giày, vô cùng tức giận: “Cha còn bỏ cả t.h.u.ố.c lá , con là cha nó mà còn dám động t.h.u.ố.c lá?! Thật thể thống gì!”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-cai-tao-chong-luoi-bieng-bat-dau-duong-lao-tu-20-tuoi/chuong-104-con-bi-di-ung.html.]

Không giống như đ.á.n.h gào như cha c.h.ế.t, đợi đến khi chiếc giày quất mạnh mấy cái lên lưng, cũng hề kêu đau.

 

Mẹ Từ cũng can ngăn, bà từng thấy đứa nhỏ mấy tháng tuổi nào truyền dịch cả. Con bé chịu tội lớn, to xác thế chịu mấy roi, đ.á.n.h hỏng .

 

Lâm Tuệ ở trong phòng thấy tiếng động bên ngoài, hừ lạnh một tiếng, nhẹ nhàng dùng tăm bông bôi t.h.u.ố.c mỡ cho con: “An An, cha con hư, chúng để ý tới .”

 

An An nắm bàn tay nhỏ thành quyền, cử động mấy cái, dường như đang đáp lời , một hồi ngủ .

 

Mấy ngày tiếp theo, Từ đều ngủ cùng hai , cơm cũng do bà nấu, còn Lâm Tuệ thì ngủ với An An giường nhỏ.

 

An An trở nên ủ rũ, dỗ thế nào cũng tinh thần, cứ dính lấy Lâm Tuệ chịu xuống, ai bế cũng cho, hễ bế là , chút thịt khó khăn lắm mới nuôi khuôn mặt nhỏ nhắn cũng tiêu mất .

 

Bộ dạng đáng thương khiến Từ Đông Thăng, cha , càng thêm áy náy, cả ngày hết sức cẩn thận hầu hạ hai con, tranh thủ chuộc tội.

 

Trong tình hình , hai nhà cả và hai đến báo với rằng họ quyết định sẽ cùng ngoài buôn bán, cũng chẳng tâm trạng nào để quan tâm.

 

"Ừm, . Không , tìm khác đến việc là ."

 

Anh hai Từ ngại ngùng, "Bọn nghĩ tới nghĩ lui, trấn xem thử, vẫn cảm thấy bán bánh bao màn thầu giống như chú thì dễ , tiện mang theo, cũng là thức ăn chính, mua đông."

 

Từ Đông Thăng uể oải đáp, "Ừm, lúc đó vợ chồng cũng xét đến phương diện , các cái thích hợp."

 

Anh hai Từ thở phào nhẹ nhõm, chỉ sợ em trai trong lòng khúc mắc, dù cũng là "học theo" ăn.

 

Đừng là họ ở trấn, cho dù đến tận huyện thành , Từ Đông Thăng cũng sẽ để tâm. Dù em nhà thì khác cũng sẽ , chuyện kinh doanh độc quyền chứ.

 

Từ Đông Thăng nhà, cẩn thận từng li từng tí lành, sáp gần Lâm Tuệ, chuyện đổi đến nhà việc.

 

Lâm Tuệ liếc một cái, vẫn nóng lạnh , "Bảo ở trong thôn tìm nào quan hệ với bà, ít chuyện và kín miệng ."

 

"Được."

 

Anh hì hì, cầm cái trống bỏi lên dỗ con.

 

An An cuối cùng cũng keo kiệt nở một nụ với cha , khiến cha con bé cảm động đến mức sắp .

 

Lâm Tuệ nhét quần áo nhỏ và chiếc chăn nhỏ tay , "Dính t.h.u.ố.c mỡ , giặt ."

 

Tình phụ t.ử dâng trào, Từ Đông Thăng gật đầu lia lịa, "Được, giặt."

 

Lâm Tuệ nhân cơ hội siết chặt dây cương với , "Con viện một tốn mười mấy đồng, tiền dưỡng lão cho ba thì đưa năm mươi đồng, cộng thêm tiền mua đồ Tết mấy ngày qua và đủ thứ linh tinh khác, trong lòng tự cả đấy."

 

"Anh đừng lêu lổng với đám đó nữa, thời gian thì nghĩ xem để kiếm tiền . Đừng nghĩ đến mấy thỏi vàng đó nữa, tất cả để dành cho bọn nhỏ mua nhà. Bây giờ, tiền thể tiêu đều do kiếm về."

 

"Đừng quên, ba món đồ lớn hứa với vẫn đủ đấy."

 

"Còn nữa," Lâm Tuệ một cái, " , ý định đồng việc , nên thế nào thì cũng nghĩ ."

 

Từ Đông Thăng liên tục gật đầu, cảm thấy lời vợ chỗ nào đúng, "Điều đó là đương nhiên, cũng ý định để em đồng việc."

 

"Anh sẽ kiếm tiền, thuê đồng. Việc nhà cũng cần em , em chỉ cần phụ trách dạy dỗ con cho ."

 

Lâm Tuệ miễn cưỡng cho một sắc mặt hòa nhã, hỏi tiếp, "Vậy trong nhà ai là quyết định?"

 

Anh do dự một khắc nào, "Em quyết định, đều theo em, em là đầu gia đình ."

 

Mẹ Từ bế Tiểu Lão Nhị tới, định bảo Lâm Tuệ cho con b.ú thì thấy lời của con trai , biểu cảm mặt một nữa khó mà diễn tả bằng lời.

 

Thằng ba bây giờ đối với ngoài thì ngang ngược như , kết quả vẫn vợ ăn cho c.h.ế.t dí, thật mất mặt!

 

Từ Đông Thăng: Đều là do di truyền cả...

 

--------------------

 

 

Loading...