Thập Niên 80: Cải Tạo Chồng Lười Biếng, Bắt Đầu Dưỡng Lão Từ 20 Tuổi - Chương 187: Lương Thanh Mang Thai
Cập nhật lúc: 2025-12-15 16:58:26
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Anh lau mồ hôi, bước tiệm, uống một bát nước.
Lâm Tuệ chuẩn bữa trưa cho công nhân, là nhờ cô/bác phố giúp trả tiền.
“Hay là để bố về nghỉ một lát ? Ngoài trời nóng quá.”
Từ Đông Thăng lắc đầu, “Bố chịu.”
Cụ già đó cứ khăng khăng gân cốt vẫn còn khỏe, còn giúp công nhân phụ việc. Mỗi ngày cụ tinh thần phấn chấn giám sát công trình, trông cũng dáng quản đốc lắm.
Buổi trưa, họ đang ăn cơm thì Lương Thanh đến.
Vừa đến ôm An An chịu buông tay.
Lâm Tuệ cô , “Thích con gái thế , mau đẻ một đứa .”
“Sắp sắp .”
Lâm Tuệ ngạc nhiên, “Có ?”
Cô là thoáng tính, quan hệ , nên kiêng dè gì chuyện đủ tháng , “Mới khám một thời gian, hai tháng .”
“Thế thì , chồng cô sẽ giục nữa.”
Lương Thanh ít than phiền với cô về chuyện chồng giục sinh con, nhưng con cái là , là . Lý Khải Thành bận rộn như thế, thời gian hai ở bên còn bằng thời gian ở với tù nhân quyền.
“ qua đây mua băng vệ sinh.”
Khi hàng mới về, Lâm Tuệ tặng cô vài gói dùng thử. Cô thấy dễ dùng, hợp với những lười như cô .
“Tuần và Khải Thành về trấn ăn cơm, báo tin vui với nhà, tiện thể đón đẻ lên ở cùng. mua một ít mang về biếu chị dâu bên nhà ngoại dùng.”
“Được.”
Hà Mỹ Anh gói cho cô sáu gói.
Tôn Hồng vẻ thất thần, cô tự dùng b.ăn.g v.ệ si.nh thấy tiện, bỏ tiền mua vài gói mang về biếu và chị dâu, kết quả họ lãng phí tiền, thà đưa tiền mặt còn hơn.
Tôn Hồng giải thích , tâm ý chấp nhận, lập tức cảm thấy nhạt nhẽo, lẽ chỉ những ngày mỗi tháng giao cho gia đình 30 tệ mới thấy sắc mặt .
Lương Thanh nắm tay nhỏ của An An đung đưa, “Về nhà dì ăn cơm nha? Hôm nay dì nấu đậu phụ đỏ cho con ăn.”
An An lắc đầu, “Mẹ tùy tiện về nhà khác.”
“Ôi chao, dì là khác gì chứ, nhà dì chú cảnh sát mà, .”
Khang Khang im lặng tới, tha thiết hỏi: “Chú cảnh sát ?”
Lương Thanh , nếu sinh một con trai, lớn lên giống Khang Khang cũng đáng yêu. Cô véo má Khang Khang, trêu bé, “Chú cảnh sát bắt , Khang Khang mà điều cũng sẽ bắt.”
Khang Khang gạt tay cô , chạy ôm lấy , “Khang Khang là bé ngoan, điều .”
“Ha ha ha……”
Từ Đông Thăng bận rộn chuyện cửa hàng ăn uống, Lâm Tuệ tranh thủ thời gian tự đưa bọn trẻ về nhà ngoại.
Trước khi về, cô ghé qua cửa hàng của trai thứ hai ở trấn.
“Cậu hai!”
Bình Bình gọi từ xa.
Anh trai thứ hai nhà họ Lâm còn tưởng nhầm, bước cửa, thấy cô em gái út đang đạp xe ba bánh, mừng rỡ, “A Tuệ.”
“Đứng yên yên, hai bế các con xuống.”
An An là đầu tiên xông tiệm, mắt thèm thuồng kệ đồ ăn vặt.
Anh trai thứ hai nhà họ Lâm hì hì, “Muốn ăn gì thì cứ lấy.”
Lần họ nhập thêm hàng, còn mua về nhiều mặt hàng mới đây .
Kệ hàng trong tiệm chia hai bên, một bên là đồ dùng sinh hoạt, một bên là đồ ăn vặt và hàng hóa miền núi trao đổi từ trong núi.
Anh cuối cùng cũng hiểu ý cô em gái út “đừng coi thường trẻ con” là gì. Cửa hàng tạp hóa vốn là kinh doanh nhỏ, lớn chỉ khi thiếu đồ dùng trong nhà mới đến mua, còn bọn trẻ thì hễ thèm ăn là sẽ chạy đến.
Có vài đứa trẻ tiền tiêu vặt nhiều, ngày ba bữa, sót bữa nào đến ghé thăm cửa hàng của .
An An một cái, nũng, “Mẹ ơi, con thể ăn một chút đồ ăn vặt ?”
“Chỉ một món thôi.”
Ba đứa trẻ vui mừng nhảy cẫng lên, bắt đầu loay hoay chọn món nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-cai-tao-chong-luoi-bieng-bat-dau-duong-lao-tu-20-tuoi/chuong-187-luong-thanh-mang-thai.html.]
“Tiểu Lâm, lấy cho chị một cục xà phòng, nhà hết .”
“Vâng.” Anh trai thứ hai nhà họ Lâm đưa tay lấy một cục xà phòng, đưa qua, “Chị Mai, của chị.”
Chị Mai bỏ xà phòng giỏ, móc tiền tính tiền.
Lâm Tuệ bê một thùng b.ăn.g v.ệ si.nh từ xe xuống, bóc hộp, đặt lên kệ. Số hàng đó để ở tiệm cô cũng thể bán từ từ, cô chỉ chia một ít qua đây để hàng hóa của trai thứ hai phong phú hơn.
Chị Mai kỹ, ngạc nhiên, “Cô là cô gái đây đến bán thỏ ? Cái tiệm là của cô ?”
Sau đó thấy cô đến nữa, chị còn thấy tiếc.
Lâm Tuệ ngẩng đầu, , quen cũ, lứa khách hàng đầu tiên của cô .
“Chị, đây là tiệm của trai thứ hai em, em mang ít hàng qua.”
Chị Mai tay cô , ngạc nhiên, “Đây là bông vệ sinh đó ? Chỗ các cô cũng ?”
Lâm Tuệ , “Cái mới mua từ Cảng Thành về, chỗ chúng hàng, bán hết là hết luôn. Chị lấy một gói ? Dùng lắm.”
Ở trấn cũng ai đến băng vệ sinh, Chị Mai là một trong đó.
“Chị dùng mà, con gái chị học ở thành phố lớn, mua cho chị, nhưng chỗ chúng mua . Bao nhiêu tiền thế?”
“1 tệ một gói, một gói 16 miếng.”
“Đắt thế ?” Chị Mai nhíu mày, con gái chị mua chỉ mấy hào thôi.
“Chị ơi, chỗ chúng cũng còn cách nào khác, ở đây nhà máy, nhập hàng từ tỉnh khác phiền phức lắm.”
Chị Mai nghĩ cũng , hàng Cảng Thành mà!
“Cái để mấy tháng?”
“Nếu xé bao bì, nơi khô ráo thoáng gió thể giữ nửa năm. Chị ơi, nhà chị công nhân nữ thì dùng cái , tiện và dễ dùng hơn b.ăn.g v.ệ si.nh vải nhiều.”
Chị Mai tự hào gật đầu, “Chị và con dâu chị đều trong nhà máy. Cô lấy cho chị 4 gói .”
Hai con dâu trong nhà, dùng hai tháng, trung bình mỗi tháng 2 tệ, vẫn chấp nhận .
Lâm Tuệ đưa tiền cho trai thứ hai, cô mang hai thùng qua, mỗi thùng thu 15 tệ. Mở bán lẻ, trai thứ hai cũng lỗ. Khu vực điều kiện sống , trai thứ hai hẳn là thể bán hết.
Anh trai thứ hai nhà họ Lâm chút ngượng ngùng, “Giá như chị dâu em ở đây thì , mấy thứ phụ nữ dễ chuyện hơn.”
Nói đến đây, Lâm Tuệ một nữa nhắc nhở, “Anh hai, nếu chị tiền trong tay, mua cửa hàng thì mua, nhà chúng còn thể thuê tạm vài tháng, nhưng cửa hàng thì thể đẻ tiền.”
“Cải cách mở cửa, ai cũng ăn kiếm tiền, cửa hàng chỉ ngày càng đắt. Một năm chúng mua cửa hàng ở huyện lỵ chỉ một ngàn hai, kết quả năm nay cửa hàng thứ hai chúng mới mua tăng lên một trăm tệ .”
Anh trai thứ hai nhà họ Lâm kịp ngạc nhiên vì họ mua cửa hàng thứ hai lúc nào, kinh ngạc vì chỉ một năm mà tăng 100 tệ!
“Tiền lương công nhân còn tăng nhanh bằng giá nhà!”
“Sau chỉ ngày càng đắt thôi. Anh hai cứ thăm dò chủ nhà , cửa hàng vị trí , lấy sớm ngày nào yên tâm ngày đó.”
Anh trai thứ hai nhà họ Lâm c.ắ.n răng, “Được, , tối nay sẽ hỏi.”
Lâm Tuệ vỗ đầu bọn trẻ, “Nói lời tạm biệt với hai, chúng về nhà bà ngoại .”
Bọn trẻ lén nhét thêm hai gói bánh quy túi, trộm, “Cậu hai, tạm biệt.”
“Ê, tạm biệt, thường xuyên đến thăm nha.”
“Vâng ạ!”
Bình thường đều là Từ Đông Thăng lái xe, đây là đầu tiên Lâm Tuệ tài xế.
Cô đạp xe ba bánh, nắng gắt hun đốt, hai tiếng đồng hồ trôi qua, cảm giác như cả sắp mất nửa cái mạng .
Vừa về đến thôn, cô vội vàng gọi điện cho cả đón .
Mặc dù trai thứ hai ăn bên ngoài cần xe hơn, nhưng thiếu tiền, cuối cùng bán phần của chiết khấu cho cả.
Anh cả nhận tin, vội vàng đạp xe , đổi lấy xe ba bánh của Lâm Tuệ.
Bọn trẻ ngủ gục xe , Lâm Tuệ căng bạt che , nắng chiếu mặt chúng.
“A Tuệ em cũng nữa, về cùng Đông Thăng? Nếu để đón em cũng mà! Trên xe còn để gì mà nặng thế?”
Lâm Tuệ đạp xe hai bánh cảm thấy nhẹ nhàng hơn nhiều, thở dốc, “Nhà chúng em mới mua thêm một cái cửa hàng, gần đây bận quá dứt , về nhà em kể .”