Thập Niên 80: Cải Tạo Chồng Lười Biếng, Bắt Đầu Dưỡng Lão Từ 20 Tuổi - Chương 241: KHÔNG CẦN CON GÁI NỮA

Cập nhật lúc: 2025-12-15 16:59:45
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qV1R1DB3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Lúc Từ Hồng Mai tựa hồ mới thấy chân đang nẹp ván, cô vội vàng dừng xe đạp mái hiên, chạy tới, lo lắng hỏi: "Mẹ ơi, chân thế?"

 

"Bị ngã từ núi xuống." Từ Mẫu tay cầm kim chỉ vá quần cho cha cô , khẩu khí lãnh đạm.

 

Bất quá Từ Hồng Mai , kinh ngạc: "Đã bệnh viện khám ? Bác sĩ thế nào?"

 

"Đi , gì đáng ngại, đại khái là gãy , dưỡng mấy tháng là ."

 

Từ Hồng Mai mặt lộ vẻ cam lòng: "Thằng ba kiếm nhiều tiền như mà còn để việc! Vợ nó thì sống cuộc sống , nào là máy may, nào là máy giặt, còn ruột của thì đoái hoài gì. Mẹ đừng vá nữa!"

 

"Mấy đứa con dâu cưới về nhà thật sự nghèo nàn, thương mà cũng ai tới hầu hạ , một chút bất hiếu cũng !"

 

"Nhất là con dâu nhà thằng ba, tính tình kém, động thủ là động thủ, nó bất kính với , chị cả , thì thôi , còn đoái hoài gì đến , nhất định mắng nó một trận mới !"

 

Mắng thuận miệng nhiều , đến đây, khẩu khí của cô chút mất tự nhiên, nghĩ đến cái tát vợ thằng ba đánh, tựa hồ vẫn còn dư cảm giác nóng rát.

 

còn oán trách, cảm thấy chút phù hợp: "Mẹ, như gì?"

 

Thường ngày phụ họa cũng sẽ đáp một tiếng, hôm nay đặc biệt tĩnh táo.

 

Từ Mẫu bình tĩnh : "Con gái của còn bất hiếu, yêu cầu con gái nhà khác hiếu thuận? Huống hồ mấy đứa con trai con dâu của khá , hài lòng."

 

Từ lúc cô trở về, trong miệng là lời oán giận, tất cả đều là lời khiêu khích, một câu nào thật sự xuất từ sự quan tâm dành cho bà, Từ Mẫu trong lòng .

 

Từ Hồng Mai c.ắ.n môi , còn ủy khuất: "Mẹ, công tác bận, nhà chồng cũng dễ chung sống, mà."

 

"Khoản tiền mượn, thật sự cần dùng gấp. Đều là ruột thịt, thằng ba còn sợ trả? Lại còn chạy đến nhà chồng ầm lên, đòi lập cái giấy nợ gì đó, cả nhà máy hầu như đều hết , chúng mất thể diện quá! mắng một trận thật nặng, cuộc sống càng khó khăn hơn, mỗi ngày lập quy tắc..."

 

Nàng lệ như mưa xuống, thật sự là rơi lệ, đau lòng.

 

"Nợ thì trả là chuyện hiển nhiên ? Ngươi nhất định sẽ trả, một tờ giấy nợ thì ?" Từ Mẫu một câu Từ Hồng Mai nghẹn , cô nổi nữa, mắt lệ nhòa già.

 

"Còn nữa, con từ khi gả , mười mấy năm qua từng sống ngày lành tháng , vẫn luôn oán giận, trải qua chuyện của con bé em họ con, cũng nghĩ thông suốt , là con ly hôn ? Dẫn con gái trở về nhà đẻ, với cha con cũng thể nuôi ."

 

Từ Hồng Mai lắp bắp, chút hoảng, ngờ già đưa yêu cầu như .

 

"Không, , , ba mươi , ly hôn thì ai nữa. Nói , nếu ly hôn, chính là các mất thể diện, trong thôn chuyện , nỡ để các bàn tán."

 

"Cái , với cha con đều sợ , chỉ cần con thể sống , thì quan trọng hơn bất cứ điều gì."

 

"Không ! Với Hữu Dư nhiều năm như , bây giờ đối với cũng tệ lắm, bình thường chỉ là chút mâu thuẫn nhỏ, xích mích nhỏ với chồng, cuộc sống cũng thể tiếp tục."

 

Cuộc sống thành phố nhất định hơn trong thôn, cô sẽ ngốc như .

 

Lời tới quả thực là mâu thuẫn . Mặc dù Từ Mẫu chuẩn tâm lý, nhưng vẫn cảm thấy lòng lạnh ngắt.

 

"Được , chúng chuyện nữa. Cha ? Sao thấy cha. Thịt thỏ xào ăn ngon, còn ăn..."

 

Từ Hồng Mai còn giống như hồi nhỏ ôm cánh tay già nũng, nhưng tâm thái của Từ Mẫu lúc đổi.

 

Bà nghĩ đến lời thằng ba , con gái gả đến nhà khác, một lòng chỉ nghĩ cho gia đình nhỏ của .

 

Bà rút cánh tay trở về, đó thở dài: "Nếu cuộc sống ở nhà chồng thể tiếp tục, hơn nữa con bình thường cũng thường xuyên trở về, dứt khoát đừng trở về nữa."

 

Lúc trở về, tâm tình của còn thể hơn nhiều.

 

Từ Hồng Mai phản ứng kịp, cái gì gọi là “dứt khoát đừng trở về”?

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-cai-tao-chong-luoi-bieng-bat-dau-duong-lao-tu-20-tuoi/chuong-241-khong-can-con-gai-nua.html.]

Mẹ nào cũng mong về nhà đẻ, hôm nay là ?

 

“Mẹ, vẫn còn giận chuyện con mượn tiền mà thật ? Mẹ con giải thích với ...”

 

Lão Tam mặt cha chắc chắn gì về , trốn tránh lâu mới dám về nhà, nghĩ thầm cha hẳn nguôi giận , chẳng ngờ bây giờ vẫn còn nhớ.

 

Từ Mẫu ngắt lời cô , “Con cần giải thích nữa, . Hiện giờ con tâm ý chỉ nghĩ đến nhà chồng con, nhà Lão Tam sai, con đào rỗng nhà đẻ để bù đắp cho nhà chồng, chỉ là để bản sống hơn, đoái hoài gì đến nhà đẻ, tự tư tự lợi, là và cha con dạy dỗ con .”

 

“Sau con đừng trở về nữa, con vất vả vất vả. Nếu con còn một chút lương tâm nào, đợi và cha con trăm tuổi, thể trở về thắp một nén hương cúi đầu một cái là .”

 

Tai Từ Hồng Mai ong ong, đây là đoạn tuyệt quan hệ với cô !

 

cho tới bây giờ từng nghĩ nhà đẻ sẽ cần cô con gái . Bất kể cô ầm ĩ, trò thế nào, chỉ cần dỗ dành một chút, cha sẽ nguôi giận. Từ tới nay vẫn luôn là như , cô quen ...

 

Lần Từ Hồng Mai thật sự hoảng loạn, nước mắt chân thật chảy xuống, “Mẹ đừng giận, con sai , cũng sẽ bao giờ như thế nữa! Không cha , con sống thế nào đây?”

 

Đến giờ vẫn một lòng chỉ nghĩ đến bản , Từ Mẫu lắc đầu, trong mắt là thất vọng, “ đang lời giận dỗi, cùng cha con nghĩ rõ ràng , con trở về, chúng đều sống vui vẻ.”

 

Từ Hồng Mai nắm lấy hai tay , đó là những vết chai sần thật dày.

 

Hồi nhỏ luôn ôm cô dỗ ngủ; nhà nghèo, trứng gà bà nội chia cho các đứa nhỏ trai trong nhà, phần cô , tìm trứng chim ngoài đồng, len lén giấu trong lòng mang trở về cho cô ăn; lúc xuất giá, cha còn lén lút lấy tiền riêng giấu mười mấy năm đưa cho cô tiền riêng cất đáy hòm...

 

Từng chuyện từng việc, đều là tình yêu thương của cha dành cho cô .

 

úp mặt lên đầu gối , nước mắt ào ào chảy xuống, “Mẹ, con sai , con thật sự , tha thứ cho con ?”

 

Từ Phụ vác cuốc trở về, chân là bùn đất, trong giỏ rau tay là cỏ dại để cho thỏ ăn.

 

Ông thấy cô con gái lớn đang , tâm tình hề d.a.o động, chỉ chuyện với bà nhà, “Mấy loại cỏ dại thế nào?”

 

“Ông trải phơi một chút, phơi cho hết nước mới thể cho thỏ ăn, bằng sẽ tiêu chảy.”

 

“Được, phơi lên nóc nhà, bằng lát nữa mấy đứa nhỏ qua chơi, cứ đá đổ.”

 

Từ Mẫu , “Cũng nên qua , ông lấy mấy củ khoai lang qua đây, nướng cho bọn nhỏ ăn.”

 

Hai tự trò chuyện, còn để ý đến bên cạnh nữa.

 

Từ Hồng Mai cảm nhận quyết tâm của cha , trong lòng trống rỗng khó chịu. Không nhà đẻ, cô giống như là gốc rễ.

 

“Hồng Mai, con trở về , lát nữa bọn nhỏ qua, xe của con chắn đường.”

 

Bị ruột hạ lệnh trục khách, Từ Hồng Mai thất vọng mất mát, từng bước ba đầu đạp xe rời .

 

Từ Mẫu lau nước mắt nơi khóe mắt.

 

Sau dưỡng lão vẫn dựa con trai, đứa con gái mà lòng hướng về , cần cũng .

 

Gần cuối năm, Từ Đông Thăng phát hiện chặn đường trở nên nhiều hơn, thể là kiếm chút tiền để đón một cái Tết sung túc, tất cả đều mạo hiểm .

 

Lắng kinh nghiệm Trương Dương với , đặc biệt cẩn thận.

 

Mặc dù như , vẫn gặp phiền phức.

 

 

 

--------------------

 

 

Loading...