Thập Niên 80: Cải Tạo Chồng Lười Biếng, Bắt Đầu Dưỡng Lão Từ 20 Tuổi - Chương 258: Tiền cuối cùng cũng tới tay

Cập nhật lúc: 2025-12-15 17:00:02
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5VOLKG8L0q

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Ban đầu mới khai trương, đối diện vẫn nhiều công nhân, tới ăn cơm nhiều lắm. Mỗi ngày đều nhiều thức ăn thừa, cho những trong cửa hàng đều lòng tin.

 

Anh chỉ thể an ủi bằng miệng, đợi đối diện khai công là .

 

Quả nhiên, đợi công nhân đối diện nhiều hơn, mùi thơm cơm canh bên truyền , bọn họ đều ăn "thức ăn cho heo" ở công trường.

 

Chủ thầu cách nào, qua hỏi giá cơm canh trong cửa hàng, cơm 2 xu một chén lớn, còn thức ăn thì bán theo muỗng, hai món chay cũng chỉ 8 xu. Giá đắt, dứt khoát mua cơm canh từ quán ăn của họ luôn.

 

Công nhân một tháng thể kiếm tám chín mươi thậm chí cả trăm tệ, một tháng ăn uống đời cũng chỉ tốn mười mấy tệ.

 

Đàn ông độc cần nuôi gia đình, chịu chi ăn uống thì càng sẵn lòng đến cửa hàng , tự dựa cơ sở phiếu ăn thêm một hào gọi một món mặn, ăn ngon no bụng mới sức lực việc nặng.

 

"Ban đầu chỉ công nhân tới, cửa hàng đông , hàng xóm xung quanh thấy việc ăn tệ, mùi vị cũng truyền ngoài, liền tới nếm thử. Qua vài , việc ăn liền lên ."

 

Gần đó nhiều già cô độc ở, hoặc là công nhân viên chức song bằng thời gian nấu cơm, mang hộp cơm tới, mấy ăn thì lấy lượng mấy phần, chỉ tránh lãng phí mà còn thể một ăn mấy món ăn ngon, tính toán một hồi, còn thực tế và tiện lợi hơn cả việc tự vất vả mua rau nấu cơm.

 

Cho nên việc ăn bây giờ hơn nhiều so với quán ăn trong huyện. Anh thậm chí còn nghĩ rằng nếu đợi hai học trò , cũng cần phiền phức xiên que nữa, chỉ cần bán bánh bao và cơm canh cũng thể kiếm ít.

 

Nói xa . Đây cũng là nguyên nhân vì mãi thể về, giúp việc trấn giữ, Thạch Đầu kinh nghiệm vẫn đủ.

 

Giữa trưa giờ ăn, Lâm Tuệ cảm nhận cảm giác đông như mắc cửi là như thế nào. Trong cửa hàng ồn ào náo nhiệt, Thạch Đầu chuyện cũng dựa việc hét lên.

 

Cô suýt chút nữa mùi mồ hôi của đàn ông hun choáng váng.

 

" dẫn bọn nhỏ mua chút đồ, cứ bận ."

 

Từ Đông Thăng xoa đầu cô, xoa đầu An An, như thể đang dỗ dành hai cô con gái, "Các con ngoan ngoãn đừng chạy lung tung, bố bận xong sẽ tìm các con."

 

"Vâng."

 

Sau khi cửa, Khang Khang xoa đầu Bình Bình, Bình Bình kỳ quái hỏi: "Đại Ca, gì thế?"

 

Khang Khang thở dài một , "Không ai xoa đầu, em tự ."

 

Lâm Tuệ dùng sức mạnh mẽ xoa một phen cái đầu tròn vo của bé, trò quỷ!

 

Cô gọi điện thoại về thôn, bảo bố Từ giúp cho ch.ó ăn một chút, bản dẫn con cái cùng Từ Đông Thăng ở bên ngoài một đoạn thời gian.

 

Trước chìa khóa để chỗ họ vẫn lấy về.

 

Mẹ Từ lải nhải, "Hai vợ chồng trẻ chúng nó nhiều chuyện chạy ngoài thế? Còn dẫn theo con cái, an chút nào!"

 

Bố Từ bọn họ gì, trong lòng cũng tò mò, nhưng ngại ông bịt miệng bà vợ.

 

"Bà quản bọn nó gì chứ, bọn nó chạy ngoài , kiếm về nhiều tiền như ? Bà xem cái ghế xoay bà đang , trấn còn thấy, chỉ cán bộ lãnh đạo mới tư cách !"

 

"Ghen tị ? Ghen tị thì ông cũng ngã một , nhường cho mà ."

 

"Ai ghen tị với bà?"

 

"......"

 

Từ Đông Thăng quả thực bận, nhưng qua giờ ăn thì cũng . An An dính lấy , ôm chặt buông tay. Trong lòng thấy dễ chịu, dẫn vợ con ăn một sủi cảo trứng nữa, còn mua đồ chơi đắt tiền cho bọn nhỏ trong trung tâm thương mại.

 

Bận rộn qua tháng đầu tiên của tiệm mới, khi về nhà thanh toán tiền lương đúng hạn cho mỗi , còn lì xì một phong bao đỏ năm tệ, khai trương đại cát!

 

Hai vị đầu bếp mắt đều đỏ hoe, cuối cùng cũng thể cầm tiền về nhà !

 

Sau tiết Thanh Minh tháng tư, vụ xuân cày cấy rầm rộ bắt đầu, đồng ruộng trong thôn rộn ràng náo nhiệt.

 

Từ Đông Thăng vẫn như cũ đưa tiền cho bố Từ, vẫn tìm những bạn già quen thuộc tới việc. Chân Từ tháo nẹp, thể dậy , nhưng vẫn thể quá xa.

 

Đây vẫn là năm đầu tiên bà đồng việc, trong lòng ngứa ngáy.

 

Thím Vương chuyện thì nhạo bà, "Bà hỏi xem trong thôn, bà lão giàu nào giống như bà ? Nếu ngoài, khi còn đ.á.n.h bà đấy, phúc mà hưởng."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-cai-tao-chong-luoi-bieng-bat-dau-duong-lao-tu-20-tuoi/chuong-258-tien-cuoi-cung-cung-toi-tay.html.]

 

Mẹ Từ nở nụ , "Ngồi hưởng phúc thì ? Chẳng qua là lâu cũng thấy bất tiện, cả đều lười biếng ."

 

Lúc mấy bạn nhỏ qua mua đồ, bà dậy, "Các cháu mua chút gì?"

 

Nhà cửa bận rộn việc đồng áng, để khích lệ bọn nhỏ cùng giúp đỡ việc, lớn trong nhà đều cho chúng vài xu. Khoảng thời gian , việc kinh doanh của tiệm tạp hóa nhỏ của bà cũng hơn bình thường, sắp đuổi kịp thời điểm Tết Nguyên Đán .

 

Vào dịp Tết, một ngày bà thể kiếm 3 tệ! Bà cứ mong Tết Nguyên Đán thể kéo dài lâu hơn chút...

 

Sau vụ xuân cày cấy, trời lất phất đổ mưa nhỏ, Từ Đông Thăng ôm vợ ngủ nướng.

 

Lâm Tuệ nhắm mắt, dựa lòng , "Mấy đứa nhóc sân chơi nước ?"

 

"Mặc kệ bọn nó , quần áo ướt thì đ.á.n.h một trận."

 

Lâm Tuệ nhạo, " mà thật sự tay đánh, đừng cản đấy nhé."

 

Từ Đông Thăng ngủ nữa, dậy xem, "Bọn nó còn nhỏ tuổi mà, thôi là , động tay động chân gì."

 

Thời tiết dần trở nên oi bức, chỉ mặc độc chiếc quần dài và áo ba lỗ, lê dép lê khỏi phòng.

 

Đôi dép lê rách màu vàng của Lâm Tuệ vứt , cô thật sự chịu nổi, bèn mua cho đôi mới.

 

"Mấy đứa , nếu ướt cảm lạnh thì sẽ đ.á.n.h đấy!"

 

Anh xách An An về , "Nhất là con đấy, mấy hôm mới khỏi cảm, uống t.h.u.ố.c đắng ?"

 

An An liên tục xua tay, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn thành một nắm, "Không ăn, ăn!"

 

Từ Đông Thăng sờ tay chân cô bé, đều ướt, bèn cởi quần áo lau sạch cho cô bé một bộ khô ráo.

 

Khang Khang và Bình Bình sờ sờ cái m.ô.n.g ướt nhẹp, mới chơi với lũ ch.ó con, ngã chổng mông.

 

Tụi nó tự ba chân bốn cẳng cởi quần áo ném thùng, trần truồng trong sân tắm mưa.

 

Khi Lâm Tuệ thức dậy, cô thấy Từ Đông Thăng xông mưa ngoài bắt , giống như bắt gà con , còn An An thì mái hiên cổ vũ.

 

"Bắt !"

 

Lâm Tuệ ném chiếc khăn mặt sạch qua, bảo lau , đó bếp bữa sáng đơn giản.

 

Khi chạy đến gõ cửa, Từ Đông Thăng mới mặc quần áo xong cho bọn nhỏ, bát đũa còn kịp bưng lên.

 

"Gâu gâu!"

 

Một đám ch.ó sủa ầm ĩ về phía ngoài cửa, bên ngoài sợ đến tái mặt.

 

"Không sủa." Từ Đông Thăng mở cửa, là một thằng con trai choai choai, nó run rẩy : "Chú Ba, mới gọi điện thoại cho chú, là bạn ở Hồng Kông, bảo chú rảnh thì gọi cho họ."

 

Truyền lời xong nó bỏ chạy luôn, chuỗi dài ch.ó lớn ch.ó nhỏ phía thật sự quá đáng sợ!

 

Từ Đông Thăng kinh ngạc mừng rỡ, hét lên với vợ: "Đợi lâu như , cuối cùng Thang Vệ Minh cũng tin tức , còn tưởng chạy mất chứ!"

 

Lâm Tuệ đầu bọn nhỏ , bảo chúng ngoan ngoãn ăn cơm, "Anh nghĩ nhiều , ăn lớn, giữ chữ tín nhất."

 

Từ Đông Thăng ba chân bốn cẳng ăn ngấu nghiến xong bữa sáng, nóng lòng gọi điện thoại.

 

Đợi đến khi gọi điện thoại xong, cả như bay về đến nhà.

 

Lâm Tuệ ném quần áo bẩn của bọn nhỏ máy giặt, đổ bột giặt , "Anh bán bao nhiêu tiền, mà kinh ngạc đến ?"

 

Từ Đông Thăng nuốt nước miếng ực ực, mắt vẫn còn trợn tròn, nhỏ giọng , "Hai chậu tổng cộng bán 5 vạn tệ!"

 

--------------------

 

 

Loading...