Thập Niên 80: Cải Tạo Chồng Lười Biếng, Bắt Đầu Dưỡng Lão Từ 20 Tuổi - Chương 370: Khách Từ Quê Lên
Cập nhật lúc: 2025-12-15 17:07:25
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5VOLKG8L0q
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
An An ở ghế phụ lái, lúc thì mò một viên kẹo, lúc thì tìm thấy một miếng bánh quy, miệng ngừng nghỉ, còn tưởng là đang dã ngoại.
Hàng ghế , miệng ba nhóc cũng ngừng nghỉ, chủ yếu là một hai .
Lâm Tuệ quan sát tình hình giao thông, cảnh cáo hai em nhà , “Các con dẫn Tiểu Kình về, những việc nguy hiểm. Biết việc nguy hiểm là gì ?”
“Xuống sông bơi, lên núi săn bắn, và chơi lửa.”
Có chúng theo Từ Quốc Hoa xuống sông bơi, lúc về, Từ Quốc Hoa thì , nhưng cả hai đứa đòn bằng roi mây một trận tơi bời, nhớ đời, dám tự ý xuống sông khi lớn nữa.
Liên Kình hứng thú với chuyện ở nông thôn, khi xe chạy làng, bé cứ dán mắt ngoài cửa sổ.
Rất nhanh, xe dừng bên ngoài một sân nhà tường cao, đó tất cả đều xuống xe.
Bố Từ nhận điện thoại, họ sắp về, dọn dẹp phòng , nhưng lúc đang là thời gian xuống đồng, họ đều nhà.
Khang Khang lấy chìa khóa mở khóa, tháo ngưỡng cửa để xe chạy , “Đây là nhà chúng .”
Liên Kình theo , ngoài việc gạch lát sàn, sạch sẽ và như trong thành phố, hình như cũng gì khác biệt. Ồ, chỗ rộng hơn.
Lâm Tuệ bếp, sáng sớm đun nước xong, bếp vẫn còn ấm.
Gạo, bột và lương thực đều , cô lấy rau thịt từ cốp xe , bảo ba đứa trẻ giúp rửa sạch.
Bình Bình và An An nhặt rau, còn Khang Khang thì kéo Liên Kình đến bên giếng, mở nắp giếng, dạy bé bơm nước.
Liên Kình đầu tiên thấy cái giếng nhỏ như , tràn đầy sự tò mò.
Cậu bé chiếc xô gỗ chao đảo múc lên một xô nước đục, Khang Khang đổ bụi hoa lan. Lặp hai ba , nước múc lên trong hơn nhiều.
“Được , chúng múc đầy một chậu , lát nữa múc tiếp.”
Thời tiết nóng nực, Lâm Tuệ kịp nấu chè đậu xanh, bèn đập năm quả trứng, nấu một nồi canh trứng cà chua lớn.
Lại chọn một miếng thịt nửa nạc nửa mỡ, băm nhỏ xào với dưa muối trong chum, thêm gia vị chua cay, ăn với cơm trắng ngon.
Bọn trẻ ăn uống vui vẻ.
Ăn xong đơn giản, Lâm Tuệ liền dẫn các con xách những chiếc vại sành lớn đồng, mang theo tất cả bát đũa trong nhà.
Bố cô và hai chị dâu quả nhiên đều đang ở ngoài đồng, giúp thu hoạch lương thực.
Mặc dù thuê , nhưng vì tính công theo ngày, nên thường để tiết kiệm tiền, nhà cũng sẽ xuống đồng, cùng thu hoạch sẽ nhanh hơn.
Rất nhiều thấy Lâm Tuệ và các con, tốc độ truyền tin còn nhanh hơn tốc độ bộ của Lâm Tuệ. Cô cần gọi, nhà từ trong đồng .
“Ông bà nội, chúng con về !”
Mặt bố Từ đầy mồ hôi, chảy dọc theo những nếp nhăn mặt, nông phơi nắng nhiều thì dễ già. Lúc mặt họ đều là niềm vui mùa, đương nhiên, cháu trai cháu gái về nhà còn vui hơn.
“A Tuệ, các con về đến nhà ?”
“Đến buổi trưa, mang nước và cơm cho đây.”
“Anh cả!” Bình Bình gọi Từ Quốc Hoa đen nhẻm.
“Các em về !”
Một nhóm ồn ào, thu hút sự chú ý của những dân làng khác.
Lâm Tuệ bộ một đoạn đường ngắn mồ hôi nhễ nhại, huống chi là những đang việc. Cô đến gốc cây lớn đó, cầm lấy bình nước mặt đất, lắc một cái, quả nhiên hết nước.
Ba em mang theo nước đun sôi để nguội, vội vàng lên rót nước cho họ.
Lâm Tuệ thì lấy muỗng múc cơm, một bát cơm đầy, xúc thêm một muỗng thịt băm xào dưa muối, bảo họ trộn ăn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-cai-tao-chong-luoi-bieng-bat-dau-duong-lao-tu-20-tuoi/chuong-370-khach-tu-que-len.html.]
Thời tiết nóng bức, miệng khát khô, nhưng việc nặng nhọc mà ăn cơm thì , dưa muối đậm vị mặn giúp sức hơn.
Ba em Từ Quốc Hoa cắm cúi ăn, đầy đủ chất béo, càng ăn càng ngon.
Khang Khang và Bình Bình xổm bên cạnh họ, “Các ơi, các đen nhiều quá.”
Từ Quốc Hoa ngước mắt lên, vì quá mệt, ánh mắt ngơ ngẩn.
Khang Khang và Bình Bình cao hơn nhiều, quan trọng nhất là chúng trắng, giống như chú ba ngày xưa việc . Nhìn , gầy đen, như cục than.
Càng càng thấy đáng thương, nhịn cúi đầu xúc một ngụm cơm lớn.
Anh chị dâu ngờ còn cả phần cơm cho họ, vốn định cử Quyên Quyên và Tú Tú về nhà nấu cơm, thì tiết kiệm công sức .
Họ trực tiếp khoanh chân đất, dù cũng sạch sẽ.
Nhìn thấy còn một bé trắng trẻo đeo đồng hồ giúp họ múc canh, chị dâu cả tò mò, “A Tuệ, đây là…?”
Liên Kình chủ động tự giới thiệu, “Cháu tên là Liên Kình.”
An An mở lời giới thiệu, “Là bạn của bọn cháu, bọn cháu mời đến chơi đó ạ!”
Chị dâu hai Từ chớp mắt, gì. Người thành phố thật kỳ lạ, sẵn lòng đến nơi nghèo nàn hẻo lánh khách.
Cô ăn ở huyện lỵ lâu ngày cũng thể , đứa trẻ là con nhà giàu nuôi dưỡng, quần áo mặc, đồ đeo tay đều là đồ tinh xảo.
Bố Từ còn nhớ bé, là một đứa trẻ lễ phép.
mà, khách, lúc họ đều đang bận ngoài đồng, lấy thời gian tiếp khách?
Lâm Tuệ hiểu ý mặt họ, giải thích, “Cháu cùng mấy đứa Khang Khang đến chơi thôi, đừng quá để ý.”
Liên Kình gật đầu, bé đến để chơi mà.
Lâm Tuệ dẫn các con xem ruộng nhà , các chú các thím mời đến đều là thật thà, gian lận, sản lượng lương thực năm nay chắc chắn sẽ ít.
Cửa hàng của họ tiêu thụ lương thực lớn, đây lương thực đều vận chuyển từ nhà , còn chia thêm một ít từ các làng gần đó.
Lâm Tuệ trở về, nhận lấy việc nấu cơm. Cô cũng nấu món gì cầu kỳ, nấu một nồi canh gà nấm, xào thêm vài đĩa rau xanh và trứng, thế là đủ . Mùa nông bận rộn vất vả, bữa nào cũng cần cơm khô.
Mọi mệt mỏi rã rời, ăn cơm từng ngụm lớn, ngay cả mấy đứa Khang Khang cũng cảm thấy cơm canh đặc biệt ngon.
Ăn cơm xong, trời vẫn còn sáng, phía chân trời xuất hiện những đám mây cháy, đặc biệt . Gió nhẹ thổi qua, xen lẫn mùi rơm rạ. Trên sân phơi lúa nhiều đứa trẻ đang chơi nhảy dây, lớn thì tụ tập gốc cây trò chuyện.
Tất cả những điều đối với Liên Kình đều là trải nghiệm vô cùng mới lạ, nhưng bé thích cảm giác . Có lẽ đây chính là điều mà bé từng , tình ở nông thôn đậm đà, một cảm giác hạnh phúc yên bình.
Cẩu T.ử cũng dẫn cả nhà về giúp thu hoạch lương thực, mặc dù già vẫn ưa gì hai chị em Hoàng Thục Hoa, nhưng họ nhớ cháu trai lớn, cũng thời gian để giận dỗi.
Trong một tuần ở nông thôn, Liên Kình theo một đám trẻ lớn nhỏ, quen quen, chạy khắp nơi. Cậu bé chỉ học cách trèo cây, còn ăn những món mì ăn liền và đồ ăn vặt một xu mà bé từng ăn.
Đến khi bé về nhà, Triệu Tình và Liên Thanh nhận , đây còn là đứa con trai trắng trẻo sạch sẽ của họ ? Sao thấy đen nhiều, nhưng mặt tròn nhiều. Còn cái thứ dính dính quần áo là gì ?
Hai vợ chồng an ủi, con trai vui vẻ thấy rõ, còn u buồn như , trở nên tinh thần.
Chỉ là, trong mắt Mẹ Liên và những từ xa đến, cháu trai lớn trở nên đen gầy, chắc chắn là chịu ít khổ cực!
Thế là, Mẹ Liên chỉ trích con trai, một đứa con thôi mà cũng chăm sóc ! Điều càng củng cố quyết tâm đưa cháu về Kinh Thành của họ.
--------------------