Thập Niên 80: Cải Tạo Chồng Lười Biếng, Bắt Đầu Dưỡng Lão Từ 20 Tuổi - Chương 405: Con chuột biết đào hang
Cập nhật lúc: 2025-12-15 17:09:20
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Từ Hồng Mai ăn cơm rôm rả, một nhà ba bọn họ thể hòa nhập , mặt mũi đầy vẻ ngượng ngùng.
"Mẹ, đây là xong Thanh minh ạ? Sao mà náo nhiệt thế?"
Mẹ Từ nhướng mí mắt cô , "Ừ, nhà đang sửa mộ."
Từ Hồng Mai sắc mặt , "Nhà sửa mộ là đại sự như , ai thông báo cho con?" Sửa mộ là việc lớn của gia tộc, con cháu đời đời đều trình diện tham dự, mà ai cho cô sự kiện .
"Thông báo cho cô bằng cách nào? Nhà cô ở chúng cũng . Hơn nữa, tại thông báo cho cô?"
Từ Hồng Mai im lặng , Vương Hữu Dư chê cô cái kiểu ăn vụng về , vội vàng , "Ý của Hồng Mai là nếu chúng sớm, nhất định sẽ trở về giúp đỡ. Cô là đang xót bố đấy ạ."
"Khỏi cần xót, nhà thuê , cũng tất cả đều do chúng ."
Nói đến đây, cũng ai mời bọn họ , bắt đầu về phía bên . Mẹ Từ luôn luôn mạnh mẽ, nhất mấy cái mồm mép lanh chanh trong thôn xem trò vui, lúc mới buông lời cho phép bọn họ .
Bất quá, thì cửa, nhưng cũng ai thèm để ý đến bọn , tất cả đều như thấy.
Vương Hữu Dư tới về phía vị trí của Từ Đông Thăng, mục đích rõ ràng.
"Chú Ba, bệnh của chú đỡ hơn chút nào ? Trước đó công việc quá bận, thể tới thăm chú , thật là ngượng ngùng."
Từ Đông Thăng năng khó , "Biết ngượng ngùng thì đừng xán gần , thấy gì ngượng ngùng."
Từ Đông Thăng năng khó , Vương Hữu Dư dừng bước, mặt đỏ bừng, mà một câu cũng phản bác, tự tìm một cái ghế an an tĩnh tĩnh xuống.
Nói cũng thật là mỉa mai, Vương Hữu Dư từng vênh váo, thái độ kiêu ngạo mặt nhà họ Từ. Bây giờ phong thủy luân phiên chuyển, đến lượt cúi nhỏ bé.
Hết thảy đều hướng về tiền quả nhiên sai.
Vương Tuyết chằm chằm đôi giày da nhỏ sáng bóng của Lâm Tích, rụt chân .
Hôm trời đổ mưa phùn, mặt đất là bùn lầy, cô giày vải, dính nước bùn, thể lau sạch.
Lâm Tích quấn lấy Lâm Tuệ, "Mẹ ơi, con ăn một chén mì gói ạ? Con ăn nhiều, chỉ một chút ít thôi, phần còn cho các ăn."
"Con ăn thì tự lấy tiền mà mua."
Lâm Tích buồn bã, "Tiền của con đem mua bút vẽ ."
Lâm Tuệ cũng buồn bã, cúi đầu con bé, "Vậy thì cũng cách nào, mang tiền."
Từ Đông Thăng thấy mắt, tới đỡ con bé , "Con gái của cũng quá đáng thương , đến tiền mua một bao mì gói cũng . Khất nợ ông nội, ngày mai bố sẽ tới trả tiền..."
Thấy , Từ Quốc Vinh và Từ Quốc Tranh cũng chạy theo, "Bố ơi, bọn con cũng !"
Lâm Tuệ gọi , "Vừa mới ăn no , Từ Đông Thăng, phép cho bọn nhỏ ăn nhiều như , mua một bao chia ăn thôi."
"Biết ."
Thật là, bao nhiêu thịt thích ăn, cố tình thích ăn mì gói dinh dưỡng.
Lâm Tuệ nhận thấy vẫn luôn , đầu , là con gái của Từ Hồng Mai, bây giờ cũng hơn hai mươi tuổi , so với hình ảnh trắng trẻo mập mạp trong ấn tượng của cô, thì trái đen gầy ít.
Sau khi phát hiện, Vương Tuyết thoáng cái thấy chột , mất tự nhiên chuyển dời tầm mắt.
Thấy cô ngây , Vương Hữu Dư thật sự là giận vì cô chịu phấn đấu, tiến lên vỗ lưng cô , nhỏ giọng phân phó, "Mau tìm bà ngoại của con, cứ theo những gì với con."
Vương Tuyết do dự một chút, cuối cùng vẫn dậy chạy về phía nhà bếp phía .
Không liên quan đến , Lâm Tuệ liền quản. Bất quá, cô cũng ở chung một phòng với cái nhà ghê tởm , thế là liền dậy về nhà.
Mẹ Từ đột nhiên Vương Tuyết gọi , kéo trong nhà, chỉ cảm thấy kinh ngạc.
"Con cái gì đấy?"
"Bà ngoại, bà thể giúp con một chút ?" Vương Tuyết mang vẻ mặt buồn rầu.
"Sau khi con nghiệp cấp ba, con ôn thi hai năm, nhưng vẫn thể thi đậu đại học. Ông bà nội ở nhà cho con tiếp tục học nữa, đem tiền để dành cho cháu trai của bọn họ học."
Vương Tuyết , hốc mắt đỏ hoe, trong lòng thật sự cảm thấy tủi , ôm lấy Mẹ Từ mà .
“Bà ngoại , ông nội bà nội cháu lấy hết tiền trong nhà . Cháu nghiệp xong chỉ thể một ít việc lặt vặt ở văn phòng khu phố, tiền mỗi tháng đều nộp hết chi tiêu gia đình. Tiền lương của cháu cũng lấy một nửa nộp chi tiêu gia đình, một nửa còn giữ để dành tiền hồi môn cho cháu, cuộc sống gia đình khổ sở lắm. Đối tượng ông bà nội giới thiệu cho cháu cũng …”
“Bà ngoại, cháu còn nhớ hồi nhỏ bà thường ôm cháu lòng dỗ dành, bà và ông ngoại đều thương yêu cháu, thể giúp cháu một nữa ? Nếu nửa đời của cháu sẽ hủy hoại mất…”
Bà Từ nhớ nhiều năm , lúc cháu ngoại sinh , ngủ trong lòng bà. Bé tí teo, bên nhà thông gia yêu thích, bà liền ôm lòng dỗ dành.
Nháy mắt, lớn .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-cai-tao-chong-luoi-bieng-bat-dau-duong-lao-tu-20-tuoi/chuong-405-con-chuot-biet-dao-hang.html.]
Bà sờ sờ tóc Vương Tuyết, già nhưng tâm già, rõ ràng lời của cháu ngoại phần quá. Nói cuộc sống khổ sở thì khả năng, bọn họ là công nhân viên chức cả hai vợ chồng mà còn nuôi nổi một đứa con gái, đời sẽ chẳng ai sống nữa.
Tuy nhiên bà quả thực mềm lòng, lầm lớn gây , thể liên lụy đến đứa trẻ vô tội hiểu chuyện . “Ông nội bà nội cháu quả thực gì, nhưng chỉ là một bà già ở trong thôn, gì cũng nốt, thì còn thể giúp cháu thế nào đây?”
Vương Tuyết trong lòng vui vẻ, “Cháu Tam thúc đưa hai đứa em họ thành phố, thể đưa cả cháu cùng ?”
Bà Từ chút do dự, “ sẽ hỏi ý kiến Tam thúc Tam thẩm cháu , bọn họ mở chi nhánh, đến lúc đó sẽ phái cháu đến cửa hàng cách bọn họ xa một chút. Cháu mỗi ngày múc cơm múc thức ăn, tính tiền cho khách, dự đoán cũng bận rộn lắm, hầu như cũng gặp mặt.”
Vương Tuyết ngây , “Cháu phục vụ quán ăn, dơ mệt, còn thấp hơn một bậc. Nhà Tam thúc còn tiệm quần áo , cháu cứ công ở tiệm quần áo .”
“Cái gì mà thấp hơn một bậc, phục vụ cũng là công việc đàng hoàng.” Bà Từ vui lời , con trai cháu trai bà đều đang phục vụ khách hàng trong tiệm đấy thôi.
“Bà ngoại đừng giận, là cháu nhất thời lanh mồm lanh miệng, sai .” Vương Tuyết quan sát sắc mặt, lập tức xin .
Nói thì , nhưng trong lòng cô vẫn vui, cứ vặn vẹo mãi.
“ cháu tiệm ăn, nước nôi canh bún, quần áo dễ bẩn. Bà ngoại bảo Tam thúc cho cháu ở tiệm quần áo ? Công việc nhẹ nhàng, phiền lụy, thích hợp với con gái. Hơn nữa cháu nghiệp cấp ba, chữ, tính toán còn nhanh.”
Bà Từ lắc đầu, vẫn từ chối, “Không , Tam thẩm cháu , tiệm quần áo nhận công nhân nữa, chỉ bên tiệm ăn đang tuyển thôi.”
Vương Tuyết giả vờ ngoan ngoãn đến mức chịu nổi nữa, liên tục từ chối, ác ý đối với Lâm Tuệ toát , cơn tức giận liền buột miệng càn, “Tại Tam thẩm chỉ đưa em họ mà đưa em họ gái , bây giờ cũng đưa cháu , cô cũng là trọng nam khinh nữ!”
Bà Từ nghiêm mặt , “Cháu cái gì ! Hai đứa em họ gái của cháu còn đang học, mà ? Hơn nữa các em họ trai của cháu thành phố cũng chỉ thể tiệm ăn để việc!”
Bà thất vọng đứa cháu ngoại xa lạ mắt , “Thôi , cháu tầm cao lắm, kiếm tiền chịu khổ chịu vất vả, thích hợp trong tiệm việc , nên tìm đơn vị hơn . giúp nổi cháu, cháu .”
Bà Từ cũng mặc kệ vẻ mặt cô khó coi đến mức nào, thẳng khỏi nhà.
Lão Tam sai, rồng sinh rồng phượng sinh phượng, con chuột đào hang. Mặt dày, ích kỷ, thích chiếm tiện nghi, hư vinh, tất cả đều xuất hiện, đều là học từ cha cô , giống y hệt nhà họ Vương.
Đứa con gái cũng nuôi hỏng .
Trong nhà đều là , Bà Từ sợ ai thấy, cũng cần giữ thể diện cho ai, đối diện với hai giữa : “Toàn gia các ngươi cũng cần lúc nào cũng qua đây giả vờ, hiếu trong lòng .
Sau đừng trở về nữa, trở về cũng sẽ cho các ngươi cửa nữa. Không là thấy lão Tam kiếm tiền , quan hệ để chiếm tiện nghi ? rõ , bất kể lúc nào cũng khả năng để các ngươi chiếm tiện nghi công.”
"Cái thứ ích kỷ tự lợi, ngay cả họ hàng bình thường cũng bằng, giữ để gì."
Từ Hồng Mai bật dậy, thể tin , "Mẹ! Con là con gái ruột của ! Sao thể con như thế?"
Mẹ Từ cô thật sâu, "Chính vì cô là con gái ruột của , mới lặp lặp nhiều cho cô cơ hội, nên mới càng ngày càng thất vọng. Lời , với cô , nhưng bây giờ xem cô chẳng tiến bộ gì cả. Sau , cô cần con gái nữa, thấy mất mặt!"
Chuyện trong nhà nên phơi bày ngoài gì nữa cũng mặc kệ, bà bảo đuổi gia ngoài.
Từ Hồng Mai còn gì đó, chị dâu cả và chị dâu hai đẩy khỏi cửa nhà, còn Vương Hữu Dư thì cả và hai khiêng .
Vương Tuyết thấy sợ hãi trong lòng, cuống cả lên theo bố ngoài.
Cùng với tiếng "rầm" cửa lớn đóng , một nhà mắt choáng váng.
Hàng xóm thôn dân qua, chỉ Mẹ Từ giữ thể diện, mà Vương Hữu Dư càng giữ thể diện hơn. Anh miễn cưỡng gợi lên khóe miệng, trông giống như là đang gây mâu thuẫn.
Người một nhà đẩy xe đạp về phía huyện thành.
Vương Hữu Dư quát lớn bằng giọng thấp, "Vương Tuyết! Rốt cuộc con gì với bà ngoại? Rõ ràng khi nhà vẫn còn , trở mặt là trở mặt ngay!"
Vương Tuyết rụt vai , nhưng trong lòng vẫn phục, "Con chỉ theo những gì bố dạy thôi, bà ngoại và họ vốn dĩ sắc mặt với bố , thể là ."
Còn Từ Hồng Mai thì chỉ ngừng.
Vương Hữu Dư tức giận, chuyện nào là thuận lợi cả!
Trước Triệu Tiểu Ni cầm tiền bỏ chạy, nhà họ Triệu kéo đến gây chuyện, buộc lấy một khoản tiền để dàn xếp, tiền tiết kiệm trong nhà cũng còn mấy nữa, bằng mới thèm chạy đường xa đến đây để chịu đựng sắc mặt!
Anh đẩy xe đạp càng lúc càng nhanh, chú ý chân, đột nhiên giẫm một vũng bùn.
"Loảng xoảng" một tiếng bỗng chốc, cả lẫn xe đều ngã lăn .
"Hữu Dư! Anh ?"
"Bố! Bố chảy m.á.u !"
Vương Hữu Dư cảm thấy cổ họng một trận mùi m.á.u tanh nồng đậm, nhịn đau, xòe lòng bàn tay , ói một ngụm lên lòng bàn tay, đó tối sầm cả mắt.
Hai cái răng cửa dính m.á.u gãy mất!
--------------------