Thập Niên 80: Cải Tạo Chồng Lười Biếng, Bắt Đầu Dưỡng Lão Từ 20 Tuổi - Chương 409: Dân nhà quê
Cập nhật lúc: 2025-12-15 17:09:24
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Buổi sáng, Liên Kình tan học chạy cửa để đón bạn bè, Bà nội Liên gọi cũng gọi về .
"Con xem xem, cũng vội vàng gì, còn tới cửa sốt ruột chạy ngoài chờ, cũng sợ nóng bức."
Dì giúp việc trong nhà , "Cậu chủ nhỏ đây là đang vội gặp bạn bè đó ạ."
"Hừ, cũng là bạn bè gì, thấy chính là nó ở đây quá cô đơn thôi."
Dì giúp việc gì, lẳng lặng chuẩn nước ép trái cây tươi và điểm tâm.
Chủ nhà thể tùy ý than phiền, nhưng họ thể tùy tiện bàn luận chuyện thị phi. Bà thể việc trong nhà mấy chục năm, chính là vì ít lời kín miệng.
Ba em Lâm Tích theo Liên Kình nhà, còn lời cảm ơn với chú mở cổng sắt lớn.
"Nhà các thật lớn!"
Lâm Tích chạy tới xem bụi hoa phía , mắt cong cong, "Hoa nhà các nhiều thật, quá !"
Liên Kình: "Vườn hoa nhà còn nhiều hơn chỗ , lát nữa dẫn các xem."
Từ Quốc Tranh hỏi: "Trong nhà ai ? Bọn chào hỏi trưởng bối một tiếng ."
Liên Kình liếc mắt một cái Lâm Tích, "Bây giờ cũng chỉ Bà nội ở nhà, , bà can thiệp chuyện của bọn ."
Lâm Tích mím môi, gì, theo nhà.
Bà nội Liên ngay trong nhà chính, ánh mắt lướt qua quần áo giày dép của bọn họ, , "Chào các cháu, là Bà nội Liên Kình."
"Chúng cháu chào Bà nội Liên ạ."
Hai em vẫn nhớ Bà nội từng với em gái, nên bọn họ che chắn em gái ở phía . Lâm Tích cũng giận dai như , ngoan ngoãn chào hỏi.
Bà nội Liên nghiêng , bảo dì giúp việc qua lấy giỏ trái cây từ tay bé cao nhất.
Liên Kình cao hứng, tự tiến lên một bước xách giỏ trái cây, thật cẩn thận đặt lên bàn, "Dì ơi, phiền dì rửa nó , bọn cháu ăn cái ."
Bà nội Liên bưng đĩa trái cây cắt sẵn bên cạnh lên, "Những loại trái cây đều là tươi nhất, đưa thẳng từ vườn trái cây tới, ăn ngon lắm, cháu và các bạn nhỏ ăn cái ."
Mặt Liên Kình trầm xuống, còn kịp gì, Lâm Tích lôi kéo góc áo , chớp chớp mắt, " ăn trái cây nhà các ."
Đĩa trái cây bày biện đủ màu sắc, qua cũng ngon miệng.
Liên Kình nuốt lời định trở về, gật đầu, "Được."
Anh qua bưng đĩa, "Đi, dẫn các phòng chơi."
Bà nội Liên bốn đứa trẻ lên lầu, nhắc nhở: "Tiểu Kình, trong thư phòng nhiều đồ quý giá, cháu và bạn bè đừng đó chơi."
"Cháu ."
Đợi bọn chúng biến mất ở góc rẽ, Bà nội Liên thu nụ , nhíu mày , "Bà thấy chứ? Cô gái nhỏ đơn giản ."
Dì giúp việc nên gì cho , bà chẳng điều gì cả.
Mấy phòng Liên Kình, đều kinh ngạc, "Oa! Phòng lớn thật đó! Gấp đôi phòng nhà bọn luôn!"
Liên Kình đặt đĩa trái cây xuống thảm, trực tiếp khoanh chân xuống, " thích về quê ở với các hơn."
Không lâu , dì giúp việc bưng khay lên, "Đây là nước ép trái cây tươi và điểm tâm mới nướng xong."
"Cảm ơn dì ạ."
"Không cần khách khí." Dì giúp việc đặt đồ xuống nhẹ nhàng đóng cửa , bà cảm thấy mấy đứa trẻ lễ phép.
Lâm Tích hít hít mũi, thơm quá.
Cô dùng thìa nhẹ nhàng múc một thìa, "Ưm, ăn ngon!"
Mấy bạn nhỏ trong phòng vui chơi giải trí, chơi đồ chơi của Liên Kình. Đều là những thứ bọn họ từng thấy ở thành phố, càng chơi càng vui vẻ.
Mãi đến khi Lâm Tích vườn hoa nhà xem hoa, bọn họ mới xuống lầu.
Liên Hâm tới từ lúc nào, gọi, "Tiểu Kình, mau qua đây, mấy bạn tới tìm cháu chơi ."
Bước chân Liên Kình khựng , ánh mắt lướt qua hai , một bé trai một bé gái, đều là cỡ tuổi , từng gặp mặt một trong tiệc sinh nhật , nhưng quen.
Bà nội Liên hỏi: "Các cháu đang định ?"
"Đi vườn hoa nhà xem hoa ạ."
Liên Hâm vỗ tay, "Thật khéo! Nhà Tiểu Hạ cũng trồng nhiều hoa, cô bé hiểu về mấy thứ , để cô bé giới thiệu kỹ càng cho mấy bạn của cháu, chắc là bọn họ từng thấy ."
Cô gái tên Tiểu Hạ năm nay mười ba tuổi, mím môi , giọng ôn hòa, "Vâng."
Lâm Tích tò mò cô : "Chị thấy qua tất cả các loại hoa ? Giỏi quá!"
Tiểu Hạ hổ, "Cũng hoa nào cũng thấy qua, nhưng phần lớn thì nhận ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-cai-tao-chong-luoi-bieng-bat-dau-duong-lao-tu-20-tuoi/chuong-409-dan-nha-que.html.]
Liên Hâm định đỡ cho cô , nhưng Liên Kình cắt ngang, "Đi thôi, bây giờ mặt trời xế chiều, vườn hoa phía còn nóng như nữa."
Một đám trẻ con nhỡ nhỡ về phía vườn hoa phía .
Liên Kình thiết với ba em nhà , nên vô thức bỏ quên hai còn sang một bên.
Cậu bé tên Khương Hà chằm chằm mặt Từ Quốc Tranh và Từ Quốc Vinh, "Các là sinh đôi ? Trông giống quá."
Từ Quốc Tranh nhàn nhạt đáp, "Phải."
Khương Hà chỉ miếng vá nhỏ quần áo của hai họ, "Liên Kình, đây là bạn mà kết giao ở nông thôn ? Sao quần áo rách mà vẫn mặc?"
Liên Kình: "Khương Hà, ít !"
Từ Quốc Vinh hỏi ngược , "Tại thể mặc? Mặc thì sẽ ?"
Khương Hà lẩm bẩm, " mà miếng vá đó lắm, quần áo rách nên vứt ?"
"Quần áo rách vứt lãng phí ?"
Lâm Tích đột nhiên tức giận, "Ai miếng vá ? Đó là con cá nhỏ thêu đấy!"
Liên Kình ở bên cạnh lộ vẻ kinh ngạc, ghé sát xem miếng vá quần áo của họ, "Đây là cá nhỏ ? còn tưởng là cái lá rách may đại ."
Lâm Tích "bốp" một cái đ.á.n.h lưng , "Mắt kém quá!"
Hai em nghĩ đến chuyện liền , ngay cả nhà bọn họ cũng chẳng ai nhận đó là con cá nhỏ, đều là may lung tung. Vì chuyện Lâm Tích còn giận đến mức thêu cho bọn họ nữa.
Tiểu Hạ thì cái tát của Lâm Tích cho sợ hãi, hỏi: "Tiểu Kình chứ? Có đau ?"
Lâm Tích kỳ quái cô , " dùng sức , mà đau ?"
Mặc dù âm thanh lớn, nhưng quả thực cảm giác gì.
Liên Kình sờ sờ lưng, tiên một câu "Không đau." Sau đó với cô : "Sau gọi là Liên Kình, cảm ơn."
Khương Hà đột nhiên chỉ Lâm Tích : "Cô thật dã man!"
Từ Quốc Vinh nhẹ nhàng gạt tay , "Đừng chỉ em gái mà chuyện."
Khương Hà từ mới luôn bài xích ngoài, gạt tay, càng thêm tức giận, " cứ chỉ đấy, cứ chỉ đấy! Cô nghèo dã man! Các đều là dân nhà quê từ nông thôn đến!"
Từ Quốc Tranh kéo Lâm Tích phía , đó tiến lên, "Xin xin !"
Anh thường xuyên ở cùng Lý Khải Thành, ít đồn công an, ánh mắt sắc bén học mười phần mười.
Khương Hà nuốt nước bọt, chút sợ hãi, nhưng sĩ diện, cảm thấy là đàn ông thể nhát gan, liền cứng đầu hét lên: "Vốn dĩ là ! sai, cô của nhà họ Liên cũng như thế, các là dân nhà quê!"
Từ Quốc Vinh nhịn nổi nữa, trực tiếp tiến lên đẩy một cái, "Cậu câm miệng cho ! Cậu mà nhiều lời thêm một câu nữa, đ.á.n.h đấy, tin !"
Khương Hà loạng choạng vài cái, năm nay mười hai tuổi, trường tiểu học học bạn học nào vô lý như , đương nhiên, cũng ai hung dữ với như thế.
Cậu tự thấy bắt nạt, đột nhiên bật lớn.
Từ Quốc Vinh mặt đen , " còn bắt đầu đ.á.n.h , cái gì mà ? Tiểu cô nương còn giỏi bằng ."
Khương Hà chế giễu, càng lúc càng lớn tiếng.
Sự ồn ào bên thu hút sự chú ý của lớn. Bố của Liên Kình nhà, cháu trai mời mấy bạn đến khách, còn đang vui mừng vì nó còn lầm lì nữa, thì thấy tiếng .
Thế là mấy tới vườn hoa phía .
Liên Hâm liếc mắt một cái thấy Khương Hà đang , nhanh chân tiến lên, "Tiểu Hà, ai bắt nạt cháu?"
Người là cô dẫn tới, nếu ở nhà xảy chuyện gì thì dễ ăn .
Liên Kình mở miệng, "Cô, cô đừng lên bất công khác bắt nạt . Không ai bắt nạt cả, là bắt nạt bạn của cháu."
Khương Hà lau lau nước mắt, chỉ Từ Quốc Vinh hét: "Cậu đ.á.n.h cháu!"
" !"
Liên Hâm: "Đến nhà khác khách mà tùy tiện đ.á.n.h , còn giáo dưỡng ?"
"Không phân vu khống oan uổng khách đến chơi, cô giáo dưỡng ? Làm bậc trưởng bối, hỏi rõ sự việc, dựa thành kiến trong lòng mà định tội cho đứa trẻ, cô giáo dưỡng ?"
Từ Quốc Tranh kéo em trai phía , đối diện với ánh mắt của tất cả , gằn từng tiếng hỏi ngược .
Anh năng rõ ràng, giọng mạnh mẽ dứt khoát, ánh mắt sắc bén, Liên Hâm bỗng chốc hỏi đến cứng họng.
Bố Liên cũng hiểu những lời cũng là đang chất vấn trách nhiệm của . Con dạy, tại cha!
Đứa nhỏ mới hơn mười tuổi đầu, là thể những lời như . Còn cô con gái của ông, qua bốn mươi tuổi mà vẫn bất luận cái gì tiến bộ!
--------------------