Thập Niên 80: Cải Tạo Chồng Lười Biếng, Bắt Đầu Dưỡng Lão Từ 20 Tuổi - Chương 447: Lại lần nữa từ chối
Cập nhật lúc: 2025-12-15 17:10:48
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Người đàn ông móc hai tấm danh đưa cho và thầy giáo. Đây là công ty quản lý nổi tiếng nhất hiện nay, những ngôi hot nhất đều xuất từ tay bọn họ. Bởi , tin tưởng mười phần, tự cho rằng nhất định sẽ nhận câu trả lời ý.
Ai ngờ, Từ Quốc Vinh chỉ liếc mắt một cái, liền từ chối, "Ngại quá, tạm thời cân nhắc."
Người đàn ông trung niên kinh ngạc, ngay đó cho rằng thể là do còn trẻ tuổi, điều ý nghĩa gì, liền lập tức sang thầy giáo của , ý đồ thuyết phục.
Nhất cử , khiến gương mặt Từ Quốc Vinh lập tức lạnh xuống. Một công ty tôn trọng ý nguyện của chính , càng thể nào bước .
"Xin , chỉ là giáo viên âm nhạc của , chủ về lựa chọn của ." Thầy giáo thần sắc nhàn nhạt.
Người đàn ông trung niên ngừng theo đuổi, phương thức liên lạc của bố đối phương.
Sau khi Từ Quốc Vinh và thầy giáo từ chối, liền xoay rời .
Thầy giáo vui mừng vì học sinh ý nghĩ vội vàng cầu lợi, "Sau sẽ dẫn em tham gia những cuộc thi lớn nhỏ như thế , mục đích là để em hiểu rõ nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên, rèn luyện tâm lý và kỹ thuật của . Hơn nữa, hiện tại em còn trải qua giai đoạn phát triển lớn, nền tảng ca hát vững chắc. như câu tích lũy dày mới phát huy mỏng, em nên lắng đọng , học tập cho , quá nhiều tiếng bên ngoài sẽ ảnh hưởng đến em, cho nên đề nghị em bây giờ cân nhắc chuyện xuất đạo, nhất nên định một chút."
Từ Quốc Vinh gật đầu, " hiểu thầy, vội. chỉ thích ca hát, cũng chỉ sẽ cân nhắc chuyện liên quan đến ca hát. Còn về việc ngôi , đó là theo đuổi của ."
"Vậy thì ."
Ngày hôm Từ Quốc Vinh về đến nhà, Lâm Tuệ và Từ Đông Thăng đặc biệt chuẩn một phong bì lì xì lớn cho thầy giáo để bày tỏ lòng cảm ơn, nhưng thầy nhận, chỉ nhường gian cho gia bọn họ ăn mừng.
Từ Quốc Vinh lấy chiếc cúp và phong bì lì xì nắm chặt trong tay, "Đang đang đang đang— , đây là cúp của !"
Chia sẻ khoảnh khắc vui vẻ cùng nhà, niềm vui của mới ngừng tuôn . Đây là giải thưởng đầu tiên nhận !
Từ Quốc Tranh và Lâm Tích một tả một hữu đỡ nhà, "Nhị Ca tệ!"
"Anh hai, lợi hại quá!"
Từ Quốc Vinh đến mức khép miệng , bàn chỉ chuẩn những món thích ăn, mà còn một cái bánh kem lớn.
Từ Đông Thăng tiếc nuối, "Sớm giải nhất cho tiền tài trợ, chúng cũng , uổng công mất một cái giải nhất."
Sự bất bình trong lòng Từ Quốc Vinh nhạt , cho là đúng, "Đừng, lãng phí, chi bằng đưa tiền cho còn hơn là đưa cho bọn họ."
Anh một điểm cũng thích tiền bạc dùng để cửa , càng thích dựa thực lực để chuyện.
Từ Đông Thăng hắc hắc , từ trong túi móc một phong bì lì xì, " bố con tâm đầu ý hợp mà, , đây là 200 đồng mà con trắng tay đ.á.n.h mất, bố con bù cho con 201 đồng, con mới là thứ nhất!"
Từ Quốc Vinh nhận lấy phong bì lì xì, mặt đỏ lên, "Thật ạ! Cảm ơn bố, cảm ơn !"
Anh đưa hai phong bì lì xì cho , gạch nợ.
Lâm Tuệ tiếp nhận 800 đồng giải nhì mà cuộc thi phát, giữ cái bọn họ bù, "Cái giữ kỷ niệm cho con, nợ vẫn gạch cho con 1000 đồng."
Từ Quốc Vinh đến mức thấy răng thấy mắt, nhét phong bì lì xì túi .
Lâm Tích thèm bánh kem lâu, "Chúng ăn cơm ăn bánh kem thôi!"
"Ăn ăn ăn, hôm nay ăn cho no!"
Sau bữa tối, Lâm Tuệ bảo Từ Quốc Vinh gọi điện thoại lượt về nhà bà nội và nhà bà ngoại để báo tin vui. Hai bên lớn tuổi đều vui mừng nở hoa, một ngụm một tiếng gọi cháu ngoan.
Chờ khi xong Trung thu sẽ về quê, đối phương mới chịu cúp điện thoại.
Mẹ Từ híp mắt trò chuyện vài câu với trong thôn bên cạnh, khoe khoang chuyện cháu trai nhỏ của lên TV còn đoạt giải nhì, đó mới vội vàng về nhà. Trong nhà còn một mang thai, thể sơ ý.
Bà bước một bước cửa, liền thấy Tiểu Vân đang ở nhà chính, sắc mặt .
"Dì, cháu cảm thấy mấy ngày nay thể sắp sinh ."
Bởi vì sợ bắt, cô dám bệnh viện kiểm tra, ngày sinh cũng là đoán chừng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-cai-tao-chong-luoi-bieng-bat-dau-duong-lao-tu-20-tuoi/chuong-447-lai-lan-nua-tu-choi.html.]
Mẹ Từ vội vàng tiến lên sờ bụng cô, bà sinh nhiều đứa như , con dâu cũng sinh nhiều đứa như , kinh nghiệm đầy đủ.
“Chắc còn một hai ngày nữa, cần quá căng thẳng. gọi điện thoại cho Chu Chính, bảo ngày mốt hãy xuống nữa.”
Tiểu Vân , cố gắng hít sâu vài cái, thả lỏng, cảm giác quả thật còn khó chịu như mới nãy nữa.
Mà Chu Chính còn vài ngày nữa là sinh , đợi ngày mốt, ngày hôm liền xin nghỉ về gấp.
Bản một bên tay tiện lắm, lo lắng tâm trạng căng thẳng sẽ gây ảnh hưởng, nên mượn xe lái, mà mời Anh Hai Lâm đưa đến trạm y tế thị trấn. Xe ba bánh nhanh vững hơn máy kéo, sản phụ thoải mái hơn.
Lâm Tuệ cũng lo lắng chị họ tuổi lớn sẽ khó sinh, mang Nhạc Nhạc qua nhà ở.
Nhạc Nhạc đến tuổi hiểu chuyện, trốn khác mới thể sinh em trai em gái, cô bé cảm nhận cảm xúc của lớn, trong lòng sợ hãi, lén lút giường, Lâm Tích phát hiện, bé đem đồ chơi nhung của , an ủi em gái.
May mà hai ngày truyền tới tin tức, chị họ thuận lợi sinh một đứa con trai, đủ nếp đủ tẻ.
Mẹ Từ gọi điện thoại tới, giọng đầy may mắn, “Lúc sinh băng huyết, may mà cầm , thương nhẹ, hảo hảo dưỡng thể mới .”
Thế là Từ Đông Thăng cho Chu Chính nghỉ hai tuần, đưa Nhạc Nhạc cũng trở về nhà ở một ngày.
Dù con sinh , tiền phạt khó tránh khỏi, sợ tố cáo.
Mẹ Từ còn gọi điện thoại mắng Tiểu Vân một trận, bà cũng khó khăn, nhưng con gái đều sắp c.h.ế.t giường sinh cũng đến xem một cái ?
Mẹ Tiểu Vân hề chuyện , con gái khó sinh, liền trực tiếp đóng gói hành lý chạy về thôn. Lần con gái bà ở cữ, để bà đến chăm sóc.
Tiểu Vân chịu khổ lớn, giường, tóc đều ướt đẫm mồ hôi, sắc mặt tái nhợt, thấy liền nhịn .
Mẹ cô cũng đỏ mắt, “Khóc cái gì, ở cữ thể .”
Bà tiến lên xem đứa nhỏ trong tã lót ở một bên, đỏ au như con khỉ, chỉ lớn bằng bàn tay, còn mở mắt.
Chu Chính dắt Nhạc Nhạc đang ngoan ngoãn ở một bên , “Nhạc Nhạc, đây là bà ngoại, chào bà ngoại con.”
Nhạc Nhạc nhớ dáng vẻ bà ngoại, chỉ lời mà gọi: “Bà ngoại.”
“Ai, ngoan.”
Mẹ Tiểu Vân sờ sờ đầu cháu ngoại, lớn như bà cũng từng gặp mấy , thấy chua xót.
Bà từ trong túi móc mấy năm nay len lén cất cho con tiền lì xì, “Bên trong cũng bao nhiêu tiền, con cầm mua kẹo ăn.”
Nhạc Nhạc liếc mắt , thấy cô gật đầu , mới nhận lấy tiền lì xì, : “Cảm ơn bà ngoại.”
Mẹ Tiểu Vân vui vẻ, “Ai” một tiếng, đem hành lý của ném sang một bên, liền bắt đầu lấy nước giặt tã lót.
“Chị, cảm ơn chị.”
Mẹ Từ vỗ bà, “Đừng với những lời khách sáo đó. Phòng dọn cho bà , bà cứ ở , con gái bà chuyện gì thì bà chăm sóc.”
“Được .”
Sự ngăn cách của hai con cuối cùng cũng sẽ dần dần tan biến theo thời gian.
Tiểu Vân thậm chí theo bọn họ đến thành phố dưỡng lão, nhưng cô yên lòng bên đó, dứt khoát liền nhắc tới, mỗi năm đón bà qua nhà ở vài ngày cũng tệ.
Hai đứa con trai trở về nhà, Lâm Tuệ đột nhiên cảm thấy trong nhà náo nhiệt hơn chỉ gấp đôi.
Tháng Chín đúng hạn mà đến, bọn nhỏ bước học kỳ mới.
Một hôm, Lâm Tuệ đột nhiên nhận một cuộc điện thoại tự xưng là quản lý của công ty nào đó, cô thấy mơ hồ.
--------------------