Thập Niên 80: Cải Tạo Chồng Lười Biếng, Bắt Đầu Dưỡng Lão Từ 20 Tuổi - Chương 484: Người Đến Tuổi Trung Niên, Vợ Chồng Sống Xa

Cập nhật lúc: 2025-12-15 17:12:46
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2B7rpnd9F6

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lâm Tuệ kéo tay , từ tốn : “Bây giờ giống ngày xưa, khắp nơi đều là phòng ca múa nhạc. Con trai thứ hai nhà chúng tính tình nhảy nhót, nghĩ gì nấy, còn dạn dĩ. Hiện tại thằng bé còn coi như ngoan ngoãn, đến quảng trường ca hát kiếm tiền. giới hạn của con đều kéo xuống từng chút một, ai ngày nào đó khi thằng bé phát hiện phòng ca múa kiếm nhiều tiền hơn thì rung động ?”

“Đương nhiên, phòng ca múa hẳn là . điều lo lắng nhất là cám dỗ bên ngoài quá lớn, rồng rắn lẫn lộn, một khi bạn học bạn bè nào đó chuyện , kéo thằng bé sa ngã, thì đúng là mũi tên b.ắ.n thể đầu .”

Từ Đông Thăng cau chặt mày, bản cũng bươn chải mấy năm, đương nhiên ý gì. Đứa trẻ ở tuổi , dễ những thứ mới mẻ thu hút nhất.

“Nuôi dạy (Dưỡng dục), sinh con nuôi, nuôi còn dạy dỗ, đây là trách nhiệm của chúng .”

Anh vẫn giãn mày , “Con nhà cũng cẩn thận như .”

Nếu cứ như thế thể buông tay, phần lớn những đứa trẻ xa nhà học đều thể lớn lên .

Lâm Tuệ , “Họ chắc , phần lớn các bậc cha đều hy vọng con cái đường tà, nhưng họ bận rộn mưu sinh, điều kiện trực tiếp chăm sóc.”

“Chúng điều kiện , tại để con cái chịu khổ? Hay để Lâm Tích về ký túc xá ở ?”

“Ở trường chắc chắn thoải mái bằng ở nhà.” Nói đến con gái, Từ Đông Thăng ngúng nguẩy, thấy nỡ, chỉ thích nuôi con gái như công chúa nhỏ thôi.

Lâm Tuệ: “Thế thì rõ . đây, thể quản hai đứa nhỏ một chút, hễ , thì kịp thời kéo dây . Hơn nữa con trai lớn chỉ còn vài tháng nữa là rời nhà, nỡ, ở đây chăm sóc thêm một thời gian.”

Nói đến đây, Từ Đông Thăng cũng tắc lời.

Anh bóp bóp tay vợ, rõ ràng miệng vụng, nhưng luôn , nào cũng thuyết phục.

Lâm Tuệ , “Đó là vì đều lý.”

“Hai chúng hai mươi năm từng xa , ai mà ngờ đến tuổi trung niên, còn vợ chồng sống xa một thời gian dài, chỉ nỡ con cái, nỡ ?”

Lâm Tuệ an ủi , “Còn hai ba tháng nữa là đến kỳ nghỉ hè , lúc đó dẫn hai đứa nhỏ cùng về.”

Hơn nữa, bây giờ máy bay chỉ mất bốn năm tiếng là đến nơi, nếu nhớ quá, ba ngày là thể về một chuyến, giả vờ đáng thương gì?

Lời Lâm Tuệ , cứ coi như dỗ .

Lúc Từ Quốc Vinh trở về, thấy bố quấn quýt như keo, nổi hết da gà.

khí rõ ràng hơn nhiều, lấy lòng, “Bố , cơm mua về .”

Từ Đông Thăng liếc một cái, “Ừm, bày .”

Nghe giọng điệu, giống như đang giận.

Từ Quốc Vinh vui vẻ bày biện cơm canh, ngay cả đũa cũng rửa sạch.

Dò hỏi một câu, “Bố , con còn thể quảng trường kiếm tiền ?”

Lâm Tuệ gật đầu, “Đi .”

Cậu mừng rỡ, gắp một miếng thịt bát cô .

Từ Đông Thăng hừ một tiếng, “Tiền vé máy bay mày trả cho tao.”

Như một tiếng sét ngang tai, Từ Quốc Vinh đơ , khóe miệng còn kịp thu , “Sao thế ạ, tiền con trai kiếm bố cũng chia một phần ?”

“Mẹ mày vì mày mà Kinh Thành, tao đòi chút tiền vé máy bay quá đáng chứ?”

Từ Quốc Vinh mở to mắt , “Mẹ ạ?”

“Ừm, canh chừng con, thì con bay lên trời mất.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-cai-tao-chong-luoi-bieng-bat-dau-duong-lao-tu-20-tuoi/chuong-484-nguoi-den-tuoi-trung-nien-vo-chong-song-xa.html.]

“Đâu ! Con ngoan lắm!”

Mặc dù cảm thấy đầu như một ngọn núi lớn đè xuống, áp lực, nhưng vẫn điều. Tóm là vui vẻ nhiều hơn những thứ khác, đối diện với việc bố chặt c.h.é.m một khoản, cũng giận nữa, coi như bù đắp .

Cậu cũng gắp một miếng thịt cho bố, “Được ạ, Bố con hát thêm mười bài mỗi ngày, kiếm tiền vé máy bay cho bố.”

Từ Đông Thăng miễn cưỡng đồng ý.

Hôm ăn cơm tân gia, khi Lâm Tuệ tuyên bố sẽ ở , ngoài Từ Đông Thăng , đều vô cùng vui vẻ, đặc biệt là Triệu Tình, hai hẹn sẽ cùng học.

Hôm nay chỉ những thiết cùng ăn cơm, ngoài gia đình Liên , chỉ Lâm Tích mời Trương Giai Giai đến.

Cô bé gắp một miếng thịt kho tàu, loại bảy phần mỡ ba phần nạc, bát cô bạn đang ngây , còn “Cậu chẳng thích ăn mỡ nhất ? Sao hôm nay gắp miếng nào?”

Trương Giai Giai cảm nhận ánh mắt tới, tai nóng lên, nhịn nhéo Lâm Tích một cái, “Cậu nhỏ thôi!”

Đối diện cô chỉ hai Lâm Tích, mà còn cả yêu tin đồn, kiềm chế một chút, chú ý giữ hình tượng.

Lâm Tích trêu chọc, “Hay là gắp cho một cái chân giò?”

Lâm Tuệ thấy, bưng đĩa chân giò đến mặt cô , dịu dàng : “Giai Giai thích ăn chân giò ? Đĩa chân giò hôm nay ngon, hầm mềm , tan chảy trong miệng.”

Mọi bàn ồ một tiếng sang, mặt Trương Giai Giai đỏ bừng ngay lập tức, đĩa chân giò , ăn cũng , cuối cùng vẫn thò đũa gắp một miếng.

Quả nhiên ngon, mắt cô tròn xoe, “Cảm ơn dì ạ, ngon.”

Đã ăn một miếng, ăn hai miếng cũng nhỉ?

Ôi, hình tượng còn chẳng mấy của !

Sau khi ăn cơm xong, Lâm Tuệ dẫn dạo trong sân để tiêu hóa.

Triệu Tình cái sân trống trơn, than vãn tiếc nuối. “Đợi về cắt hết cành hoa ở nhà, qua đây dạy cô trồng hoa nuôi hoa.”

Lâm Tuệ bây giờ cũng cảm nhận niềm vui của việc trồng hoa, gật đầu, “Được thôi, hai cái sân nhỏ, một cái trồng hoa một cái trồng rau, lo ăn uống và ngắm cảnh nữa.”

Trương Giai Giai khoác tay Lâm Tích, mắt quét qua tứ hợp viện cửa lớn sân rộng, từ lúc bước miệng cô hề khép .

“Thật ngờ, tưởng như bình thường bên cạnh , là tiểu thư nhà đại gia!”

Lâm Tích bất đắc dĩ, “Không đến mức đó, nhà kinh doanh nhỏ ở quê, chỉ là vô tình mua nhà sớm hơn mấy năm thôi.”

“Chậc!” Trương Giai Giai thật sự hận thể dùng ánh mắt bóp cổ cô , “Vô tình? Bao nhiêu vô tình cũng , cho dù vô tình mua , cũng tiền để mua chứ.”

Lâm Tích , chuyển đề tài, hỏi về chuyện thuê nhà của cô .

Trước đây hai hẹn cùng thuê nhà ngoài trường, nhưng bây giờ cô bé về nhà ở, trong lòng áy náy.

Trương Giai Giai quá bận tâm, quan hệ cô với bạn cùng phòng cũng , chuyển ngoài còn tiết kiệm một khoản tiền.

Bây giờ cô dồn hết tâm trí trai chân dài dáng cao phía mà mê trai.

 

--------------------

 

 

Loading...