Thập Niên 80: Cải Tạo Chồng Lười Biếng, Bắt Đầu Dưỡng Lão Từ 20 Tuổi - Chương 517: Giận vì không chịu phấn đấu
Cập nhật lúc: 2025-12-15 17:13:29
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5VOLKG8L0q
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ba em ấn tượng sâu sắc về cô lớn, hồi nhỏ cũng gặp mấy , lớn cũng sẽ đặc biệt chuyện phiếm của trưởng bối mặt bọn họ, vì bọn họ cứ an an tĩnh tĩnh lắng . Mặc kệ như thế nào, bọn họ luôn về phía .
Nghe xong lời Lâm Tuệ, mắt Từ mẫu lập tức đỏ hoe.
Ông nội trong lòng cũng khó chịu, nặng nề thở dài một .
Từ Đông Thăng ôm vai vợ, đồng ý với lời cô.
“Cuộc sống hiện tại là do cô tự chọn, bất luận hậu quả gì, cô đều nên gánh chịu.”
Anh nhớ đến Từ Hồng Mai, trong lòng thật sự ghét giận vì cô chịu phấn đấu, một cuộc sống thành như . Nếu như lúc kịp thời dừng tổn thất, giống như chị họ Vân ly hôn với cái nhà ghê tởm , tìm một khác, nửa đời cũng thể sống thoải mái.
cô bám riết lấy nhà đó , nhất định cùng thối rữa trong nồi, thì chẳng ai quản .
Từ mẫu hãy còn lau nước mắt, vỗ đùi, “Hồi đó hỏi nó ly hôn , nó nhất định ! Cũng nhà đó rốt cuộc cho nó ăn t.h.u.ố.c mê gì!”
Lâm Tích rút giấy đưa cho bà nội, giúp bà lau nước mắt.
Mắt Từ phụ cũng cảm thấy khô rát, ông lau khóe mắt, giọng khàn khàn, “Các ngươi đúng, đều là cô tự tự chịu.”
Ông vợ đang đau lòng, dừng một chút, “ chúng vẫn xem cô một chút, nếu như, nếu như cô thật sự sống nổi nữa, khi c.h.ế.t cũng thể gặp mặt một .”
Từ mẫu liên tục gật đầu, “Chúng cứ gặp mặt một , cô một chút.”
Cái dáng vẻ nước mắt che phủ , ai cũng đành lòng từ chối.
Từ Đông Thăng bèn gật đầu, “Được, dẫn gặp mặt một .”
Lâm Tuệ giống như cô lúc ban đầu, hề can thiệp, chỉ bảo cả và Lâm Tích cũng cùng.
Từ Quốc Vinh nhíu mày, “Tại cho Lâm Tích mà cho ?”
Trong lòng , còn nghĩ chuyến là để đ.á.n.h cái gọi là rể họ từng gặp mặt .
“Bảo Lâm Tích theo, thấy đ.á.n.h cãi , đừng để dọa sợ.”
Lâm Tuệ cạn lời, gõ đầu , "Có cha ở đó, sẽ đ.á.n.h ."
Để Lâm Tích qua đó, tự nhiên là quyết định của cô.
Buổi tối trở về phòng, Từ Đông Thăng ôm cô từ phía , cằm gác lên đỉnh đầu cô, cẩn thận quan sát biểu cảm của cô, hỏi: "Vợ ơi, em giận đấy chứ?"
Lâm Tuệ thoa kem lên mặt, : "Không giận, cô một con gái , hai thích của , ngay cả xa lạ cũng tính, còn là từng thù hận. Cho nên kết cục hiện tại của cô , cảm giác sảng khoái vì cô đáng đời, cảm khái về việc phụ nữ gặp , phụ nữ đời thật gian nan."
Khi cô những chuyện từ miệng chị dâu, tâm trạng quả thực phức tạp. Phụ nữ lấy cả đời để đ.á.n.h cược, cược gả , một khi thua cược, cuộc sống sẽ khó khăn.
Vẫn là tự phấn đấu.
Từ Đông Thăng cúi , ghé sát hôn nhẹ tai cô, cọ cọ như một con ch.ó nhỏ.
“Đó chính là một tên cặn bã, em đừng nghĩ nhiều quá. Anh đối xử với em bao…”
Lâm Tuệ , "Tốt đến mức nào?"
Cô cảm thấy nhột, né tránh một chút, kéo về, nâng cằm cô lên hôn.
“Muốn đến mức nào thì đến mức đó.”
Lâm Tuệ ngăn chặn, giọng hàm hồ, vẫn nhớ dặn dò , "Ngày mai trông chừng cha và Lâm Tích, đừng gây chuyện đấy."
"Biết , vợ."
Sáng hôm , Từ Đông Thăng thấy quầng thâm mắt hai cụ, tinh thần bình thường, cũng ngủ . Anh hỏi nhiều, chỉ lái xe dẫn cùng trở trấn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-cai-tao-chong-luoi-bieng-bat-dau-duong-lao-tu-20-tuoi/chuong-517-gian-vi-khong-chiu-phan-dau.html.]
“Quốc Siêu.”
Từ Quốc Siêu cùng vợ một bán bánh bao một thu tiền, khi tiễn đợt khách thì đột nhiên thấy tiếng gọi, ngẩng đầu , cửa tiệm dừng một chiếc xe .
“Tam thúc!”
Từ Quốc Siêu lau tay, chạy ngoài mở cửa, tuổi lớn mà vẫn hoạt bát như .
Từ Quốc Tranh và Lâm Tích đều bước xuống, gọi: "Anh Quốc Siêu."
Từ Quốc Siêu còn hồi sự, vui vẻ vỗ bọn , "Hai đứa cũng tới ! Tam thẩm và Quốc Vinh ?"
Anh trong xe, chỉ thấy ông nội và bà nội, ngẩn một chút, đó chào hỏi. Vợ cũng tới đón trong tiệm.
“Cha ?”
Từ Quốc Siêu gãi đầu, dẫn họ về phía , "Cha đang trông cháu ở phía ."
Mấy đứa trẻ vài tuổi là phiền phức nhất, ở trấn cũng dám để chúng chạy lung tung, sợ gặp bọn bắt cóc. Dù mỗi nhà cũng chỉ một đứa nhỏ như , nhà nào cũng trông chừng kỹ.
"Cha , hai tới ."
Tối qua cả và chị dâu nhận điện thoại, cha sắp đến, cũng ngủ ngon.
Mấy trò chuyện trong tiệm một lát, Từ Đại Tẩu liền giao con cho con dâu trông chừng, đó dẫn về phía nhà Từ Hồng Mai.
Từ Đại Tẩu rõ ràng trong điện thoại, kỳ thật tình hình nhà Từ Hồng Mai phức tạp hơn nhiều so với những gì họ .
Sau khi Vương Hữu Dư c.h.ế.t, tiền trong nhà cũng còn dư thừa bao nhiêu. Nghe con rể ở rể tìm việc thợ g.i.ế.c mổ ở nhà máy liên hợp thịt lợn trong trấn, hiện tại chút thu nhập. Vương Tuyết đang công việc phục vụ mà đây cô từng chê bai tại một nhà hàng, mỗi tháng kiếm mấy trăm tệ.
Theo lý mà , tổng thu nhập của hai cũng là thấp, nuôi một nhà bốn miệng ăn vấn đề gì, nhưng trớ trêu , con rể ở rể dính cờ bạc, kiếm bao nhiêu cũng như đổ xuống cái hố đáy.
Đứa con trai nhà họ cũng nuông chiều đến mức thể thống gì, thích đ.á.n.h , học tập cũng , cứ động một cái là bỏ học.
Nhà nghèo, cho nên lúc họ chuyển từ huyện về trấn, chỉ thể thuê căn nhà ở khu cũ, hai phòng, chen chúc mà ở.
Có hàng xóm vô tình phát hiện trong phòng khách một chiếc giường gỗ nhỏ, mới nguyên lai Từ Hồng Mai buổi tối chen chúc ngủ ở đó, ngay cả chân cũng duỗi thẳng . Vài năm xuống, cột sống đều xảy vấn đề, cả trở nên gù lưng, còn giống một bà lão hơn cả Từ mẫu.
Cũng là già hơn bà , Từ mẫu từ xa cô con gái lớn từng hăng hái khí phách ngày nào, giờ đây đang mặc quần áo rách rưới, lưng gù, mặt đầy đốm đồi mồi, khập khiễng.
Nước mắt bà "ào" một cái chảy xuống.
Đoàn chặn ngay ở đầu phố. Ban đầu Từ Hồng Mai phát hiện , thấy chuyện bên cạnh mới sang, cô sững sờ, ngay lập tức bỏ chạy.
Nhìn quần áo sáng sủa lộng lẫy họ, , cô hệt như một tên khất cái.
cô chạy nổi, chân còn vết bầm tím do con rể đá hôm .
Cô theo bản năng dùng tay vuốt vuốt mái tóc xõa xuống, "Cha, ... hai tới đây?"
Từ Hồng Mai những đang tiến lên, nghĩ đến điều gì, đột nhiên mắt trợn to, tiến lên nắm lấy tay , kích động, "Mẹ, hai đến đón con về ? Con hai sẽ bỏ rơi con mà!"
Bộ dạng của cô chút đáng sợ, đột nhiên xông tới, Lâm Tích giật .
Từ Quốc Tranh kéo cô , che chở lưng.
Từ mẫu sờ tay cô con gái lớn, mu bàn tay là xương, bao lâu ăn no. Mấy chục năm , dù nhà nghèo đến mấy bà cũng từng để con cái thành thế . Bây giờ nhà tiền, trái con bé sống ngày càng tệ hơn ?
Lòng bà đau nhói, "Hồng Mai, bây giờ Vương Hữu Dư c.h.ế.t vì bệnh, Tiểu Tuyết con cái cũng lớn , con về làng sống cùng cha ? Dù cũng đến mức c.h.ế.t đói..."
--------------------