Những lời thống thiết  cuối cùng cũng khiến Giang Hạo d.a.o động. Hắn  sang  vợ,    bố  vợ.
Dương Thúy Thúy vốn còn định cãi cọ, nhưng khi   chồng  đến mức , cô  cũng bắt đầu hoảng sợ. Cô   sang bố  , ánh mắt dò xét.
Không cần hỏi, cô  cũng  đoán —bố   liên quan.
Bố Dương Thúy Thúy là kẻ chẳng  công việc  định, suốt ngày lang thang lông bông, thậm chí từng  mấy chuyện trộm cắp vặt. Không  vì gia đình  danh tiếng  thì con gái ông     gả cho Giang Hạo.
Mộng Vân Thường
Giờ đây,  Giang hối hận vô cùng. Bà  nhớ , từ ngày con dâu bước chân  cửa, gia đình  từng  lấy một ngày yên . Còn bây giờ, nó  kéo cả con trai bà xuống vũng lầy,   bà  tức giận cho ?
Bố Dương Thúy Thúy  cả nhà họ Giang cùng con gái, con rể  chằm chằm, mất kiên nhẫn quát lên: “Nhìn   gì?”
Dương Thúy Thúy run giọng: “Bố, lớn chuyện ! Bố đưa con bé về !”
Cô  sợ. Nếu vụ   lộ, cô  và Giang Hạo sẽ   tù.
Bố Dương Thúy Thúy thở dài một ,  chuyện  giấu  nữa. Ông  nhún vai, thản nhiên : “Bây giờ con bé  còn ở đây nữa. Nó  bán .”
Lời  dửng dưng  như một tiếng sét đánh ngang tai.
Mẹ Giang mặt mày tái mét, chân tay bủn rủn, ngã phịch xuống ghế.
Bố Giang giận đến run , lao tới vung tay tát bố thông gia một cái thật mạnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/1005.html.]
“Ông  còn chút nhân tính nào ? Thanh Thanh là cháu gái của ! Sao các   thể  chuyện tàn nhẫn như thế?”
Vừa dứt lời, ông  đá thêm một cú.
Giang Hạo vội kéo bố , thấp giọng : “Bố! Bố bình tĩnh ! Chuyện  thế  , chúng   nghĩ cách giải quyết  !”
  dứt lời,    bố  tát một cái trời giáng.
“Mày là đồ súc sinh! Thanh Thanh là cháu gái ruột của mày đấy! Chị mày lúc còn sống  hy sinh  bao nhiêu vì mày, vì cái gia đình ! Vậy mà bây giờ, mày  đối xử với con bé như ?” Giọng ông  nghẹn , ánh mắt đỏ hoe. “Mày  sợ chị mày tìm về giữa đêm ? Mày còn ngủ yên  ?”
Dương Thúy Thúy thấy bố chồng đánh bố ,   đánh chồng , liền tức giận lao lên, đẩy ông  .
“Ông  trò gì thế? Ông  tư cách gì mà đánh  ?” Dương Thúy Thúy ôm mặt, giọng the thé. “Gia đình    chẳng  vì nhà ông nghèo rớt mồng tơi ? Chúng  sắp   gì để ăn nữa !
Bây giờ  đang mang thai, đến dinh dưỡng còn  đủ. Nếu ông chịu   cho  hồn để lo cho gia đình, thì  chuyện  đến mức ?
Tất cả là  của ông! Chính ông ép chúng    ! Nếu ông   con trai   tù,   an tâm sinh đứa trẻ  , thì mau  công an tự thú ,  hết rằng tất cả là do ông !”
Cô  gào lên, đôi mắt đỏ ngầu vì tức giận.
Bố Giang giơ tay tát thẳng một cái  mặt cô .
“Mày  bậy! Người nên tự thú là bố mày mới đúng! Chính ông  hại con trai tao, giờ mày còn  tao gánh tội  để bố mày thoát  ? Mơ !”