Khi  , cô gặp Dư Hoa.
"An An và An Ninh mỗi đứa  uống một bình sữa , mới ngủ  lâu. Con  cần cho b.ú nữa ."
"Vâng, con  . Mẹ cũng nghỉ ngơi sớm  ạ."
Dư Hoa gật đầu, trở về phòng. Tần Chiêu Chiêu cũng lên giường.
 cô vẫn trằn trọc  ngủ . Trong lòng  ngừng nghĩ về chuyện của Thanh Thanh. Không  bao lâu , cô mơ màng  . Đến khi tỉnh , ánh mặt trời  len qua khung cửa sổ.
Nhìn đồng hồ đầu giường,  đúng bảy giờ rưỡi. Cô liếc sang giường trẻ con, giật  khi  thấy An An và An Ninh .
Dụi mắt, cô vội xuống giường, mặc quần áo    ngoài.
Ngoài phòng khách,     đó,  ai  gì, chỉ lặng lẽ chờ điện thoại từ Hứa An Hoa.
An An và An Ninh đang  Vương Tuệ Lan và Dư Hoa bế  tay.
Tần Chiêu Chiêu bước tới. Dư Hoa  thấy cô, dịu dàng : "Con dậy  ?"
Cô  xuống bên cạnh bà, đưa tay : "Mẹ, đưa An Ninh cho con."
"Mẹ  cho hai đứa uống sữa bột , con  cần cho b.ú ."
Tần Chiêu Chiêu bế lấy An Ninh. Nhìn thấy ,  nhóc  đến độ đôi mắt cong như vầng trăng non.
Cô nhẹ giọng hỏi: "Có tin gì từ Hứa An Hoa  ?"
"Vẫn ."
Lời bà  dứt, chuông điện thoại chợt réo vang, phá tan bầu  khí im lặng.
Tất cả ánh mắt lập tức đổ dồn về chiếc điện thoại  bàn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/1009.html.]
Không ai vội nhấc máy. Dường như ai cũng sợ   một tin .
Cuối cùng, Lục Quốc An  dậy, nhấc ống .
Cả nhà vây quanh ông, hồi hộp chờ đợi.
"Alô,  là Lục Quốc An." Giọng ông  chút khàn.
"Ông nội! Ông nội! Con là Thanh Thanh đây!"
Nghe thấy giọng cháu gái, cơ thể Lục Quốc An như bừng tỉnh. Mũi ông cay xè, nước mắt trào . Giọng  run rẩy: "Thanh Thanh, cháu gái ngoan của ông! Cuối cùng ông cũng   tiếng con !"
Những lời  khiến   xung quanh  cầm  nước mắt.
"Thanh Thanh   ! Thanh Thanh   !" Vương Tuệ Lan bật , bao nhiêu lo lắng, tự trách suốt cả đêm nay như  giải tỏa.
Mộng Vân Thường
Lục Phi gạt nước mắt, ôm vai vợ: "Tốt quá , con gái   !"
Tần Chiêu Chiêu cũng thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng thì Thanh Thanh   tìm thấy.
Lục Quốc An đặt điện thoại xuống, giọng đầy vui mừng: "An Hoa  đưa Thanh Thanh về !   cổng chờ họ!"
"Chờ chút !" Dư Hoa kéo tay ông, khẽ trách: "Thanh Thanh   nữa, ông vội gì chứ? An Hoa  xe đạp cũng  mất nửa tiếng,  ngoài giờ  lạnh lắm. Chờ thêm chút  hẵng  đón họ."
"  sợ lạnh!" Ông    ngay.
"Con cũng !" Lục Phi vội theo  bố .
Vương Tuệ Lan trao An An cho  chồng, khẩn thiết : "Mẹ, con giao An An cho . Con cũng   đón Thanh Thanh."
"Con đừng !" Dư Hoa giữ cô , giọng đầy lo lắng. "Con đang mang thai, thai còn yếu lắm. Hôm qua  mệt cả ngày, còn  ngất nữa. Nghe lời , ở nhà nghỉ ngơi ."
Dư Hoa nhận lấy An An, dịu dàng dỗ dành.
Tần Chiêu Chiêu cũng nhẹ giọng khuyên nhủ: "Nghe lời  , chúng  chờ họ về thôi."