Tần Chiêu Chiêu đành ôm cả hai đứa trẻ  lòng, dịu dàng vỗ về:
"Không  ,   ở đây , ngủ  con..."
 mỗi  Thanh Thanh , hai đứa trẻ vẫn  khỏi sợ hãi, dù  an ủi thế nào cũng mất một lúc lâu mới  thể chợp mắt trở .
Mộng Vân Thường
Sáng hôm , cả nhà đều mang vẻ mặt mệt mỏi, ai cũng thâm quầng mắt vì thiếu ngủ.
Thanh Thanh vì  quá nhiều mà kiệt sức, bây giờ vẫn đang ngủ say.
Gần cuối năm, công việc ở các cơ quan nhà nước và doanh nghiệp đều bận rộn hơn bình thường.
Lục Phi vốn định xin nghỉ ở nhà chăm con, nhưng công việc quá nhiều,  thể rời  .
Vương Tuệ Lan dịu dàng  , : "Anh cứ   , ở nhà còn  em và chị Chiêu Chiêu chăm sóc các con mà."
Lục Phi mặc áo khoác, cầm lấy cặp công văn, gật đầu: "Ừm. Em cũng nhớ giữ gìn sức khỏe nhé. Từ bây giờ, em  còn đơn độc nữa ."
Vương Tuệ Lan cảm kích vì   trách móc , ánh mắt cô ánh lên sự dịu dàng: "Em  ."
Lục Phi mỉm , xoa nhẹ mái tóc cô: "Công việc xong xuôi, Tết  cả nhà   du lịch nhé. Đến một nơi thật  để thư giãn."
Vương Tuệ Lan ngạc nhiên, ánh mắt sáng bừng lên: "Em  từng   ngoài Đông Lăng và Hải Thị cả."
Lục Phi  cô, trong mắt tràn đầy yêu thương: "Vậy thì từ nay về , mỗi khi  thời gian,  sẽ đưa em  khắp nơi. Cả đất nước , nơi nào , chúng  đều sẽ đặt chân đến."
Vương Tuệ Lan theo   cửa, trong lòng ngập tràn niềm vui.
Lúc , Á Á   Lục Quốc An đưa đến trường. Dư Hoa  khi chuẩn  xong bữa sáng cũng rời khỏi nhà để  .
Vương Tuệ Lan khẽ đẩy cửa bước  phòng. Ánh sáng ban mai len qua tấm rèm, phủ một lớp màu dịu dàng lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Thanh Thanh. Cô nhóc vẫn đang ngủ say, hàng mi khẽ rung động như thể đang chìm trong giấc mơ nào đó.
Nhìn thấy con bé như , trong lòng cô dâng lên cảm giác áy náy. Cô  khiến đứa trẻ  chịu quá nhiều tổn thương, nhưng từ giờ trở , cô sẽ bù đắp  tất cả.
Bất chợt, cơ thể Thanh Thanh run lên, mắt cô nhóc mở to đầy sợ hãi.
Vương Tuệ Lan lập tức  xuống bên giường, ôm lấy cô bé  lòng, nhẹ nhàng dỗ dành: "Đừng sợ, cô ở đây với con ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/1015.html.]
Thanh Thanh chớp mắt  cô, sự hoảng loạn dần dần tan biến. Cô nhóc   gì, chỉ lặng lẽ dụi đầu  n.g.ự.c Vương Tuệ Lan, bàn tay nhỏ bé siết chặt lấy eo cô như tìm kiếm một điểm tựa.
Cảm giác ... thật quen thuộc. Ấm áp, an , giống như cái ôm của  .
Vương Tuệ Lan nhẹ nhàng hôn lên mái tóc mềm của cô nhóc, giọng  dịu dàng: "Ngoan, cô sẽ  để con chịu tổn thương nữa."
Thanh Thanh ngẩng đầu lên, đôi mắt đong đầy nước  cô.
Vương Tuệ Lan giơ tay lau những giọt lệ  má cô nhóc, nhẹ nhàng an ủi: "Đừng  nữa."
Cô nhóc im lặng một lúc,  đột nhiên gọi: "Mẹ ơi."
Vương Tuệ Lan sững sờ.
Cô   nhầm ?
Từ  đến nay, dù  khuyên bảo thế nào, Thanh Thanh và Á Á cũng  chịu gọi cô là .
Cô  dám tin, nhẹ giọng hỏi : "Thanh Thanh, con  gọi cô là gì?"
Cô nhóc chớp mắt,   khẽ cất tiếng: "Mẹ."
Vương Tuệ Lan ngẩn   cô bé. Cô  hề  nhầm.
Thanh Thanh thực sự  thừa nhận cô.
Đôi mắt cô đỏ hoe, nước mắt bất giác lăn dài xuống má.
Thanh Thanh giơ bàn tay nhỏ nhắn lên lau nước mắt cho cô, giọng   chút lo lắng: "Mẹ  thích con gọi  ?"
Làm   thể  thích chứ? Cô  mong chờ khoảnh khắc   bao lâu .
Vương Tuệ Lan mỉm , giọng   nghẹn : "Mẹ  thích,  mong con gọi  từ lâu lắm ."
Thanh Thanh nghiêng đầu: "Vậy tại    ?"
Cô khẽ vuốt tóc con bé,  : "Mẹ  vì vui thôi."
Cô nhóc cũng mỉm ,  đó vùi  lòng cô như một chú mèo nhỏ.