"Không cần khách sáo  . Đi theo thầy, thầy  cái   cho con xem."
Tần Chiêu Chiêu  hiểu thầy  đưa   , nhưng cũng  hỏi thêm, chỉ im lặng bước theo.
Lên đến tầng hai, Trọng Dương dẫn cô đến cuối hành lang, nơi  một cánh cửa khóa kín.
Sự tò mò trào dâng, cô  kìm  lên tiếng: "Thầy, thầy đưa con đến đây là để...?"
Trọng Dương lấy chìa khóa, tra  ổ  mở cửa.
Bên trong căn phòng   cửa sổ, nhưng ánh đèn vẫn sáng rực.
Đối diện cửa   là một bàn thờ lớn, phía  đặt ngay ngắn nhiều bài vị. Trước bàn thờ  một lư hương đang tỏa khói, mùi trầm hương thoang thoảng khắp phòng.
Hai cây nến đỏ cháy dở, ánh sáng vàng nhàn nhạt phản chiếu lên những dòng chữ khắc  bài vị, khiến khung cảnh  trang nghiêm  tĩnh mịch.
Nhìn những bài vị xếp ngay ngắn, Tần Chiêu Chiêu lập tức hiểu —đây là nhà thờ tổ của gia đình Trọng Dương.
Kiếp , nhà họ Tần cũng  một gian thờ tổ như thế. Hiệu thuốc gia truyền của cô  truyền qua ba đời, lẽ  cô sẽ là  nối nghiệp nếu  xuyên  đến đây.
Những nơi như thế  vô cùng linh thiêng, thông thường  ngoài   phép bước .
Vậy mà Trọng Dương  đưa cô đến đây.
Lòng cô thoáng xao động.
Ông  coi trọng  đến  ?
Trọng Dương bước  trong, giọng trầm : "Hiệu thuốc nhà thầy  truyền qua ba đời. Những bài vị  đều là tổ tiên họ Trọng.
Hôm nay thầy đưa con đến đây là để báo với tổ tiên rằng, thầy  tìm    thể kế thừa y thuật nhà họ Trọng.
Trước mặt tổ tiên, thầy chính thức nhận con  học trò.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/1030.html.]
Từ nay về , con chính là truyền nhân y thuật của dòng họ Trọng."
Tần Chiêu Chiêu  lặng   bàn thờ.
Một cảm xúc khó tả trào dâng trong lòng cô.
Không chỉ là sự xúc động khi  thầy coi trọng, mà còn vì ký ức kiếp  chợt ùa về.
Lần đầu tiên ông nội đưa cô đến nhà thờ tổ, ông cũng  những lời tương tự.
Lẽ  y thuật gia đình sẽ  truyền cho bố cô, nhưng ông   chẳng mấy hứng thú với nghề. Khi còn nhỏ, mỗi  ông nội  dạy, ông  đều viện cớ đau đầu  đau bụng để trốn tránh. Cuối cùng, ông nội từ bỏ, dồn tâm huyết  cô.
Nếu gia đình còn  con trai khác, ông nội chắc chắn sẽ  chọn cô.
Trọng Dương tiến đến bàn thờ, thắp ba nén nhang  cắm  lư hương.
Sau đó, ông quỳ xuống  bàn thờ.
Tần Chiêu Chiêu  từng trải qua nghi lễ  nên  cần ai nhắc nhở.
Cô quỳ xuống bên cạnh ông, vai kề vai.
Mộng Vân Thường
Trọng Dương thành kính cúi đầu, giọng  trầm  vang lên:
"Bố, ông nội...
Con  tìm    thể phát huy y thuật nhà họ Trọng.
Con bé tên là Tần Chiêu Chiêu.
Dù   ai chỉ dạy, nhưng nó   thể tự học đông y.
Hơn nữa, con bé  thiên phú hiếm .
Mặc dù tổ tiên  di huấn rằng y thuật chỉ truyền cho con cháu họ Trọng, nhưng con trai con, Trọng Diệu Tổ, dù  theo học từ năm mười tuổi, con dốc hết tâm huyết dạy suốt hai mươi năm, giờ  ba mươi lăm tuổi, mà vẫn chỉ học  bề nổi..."