Phần còn , cùng với các vật dụng sinh hoạt khác,  trung đoàn cử xe tải đến vận chuyển về doanh trại chính.
Trên vùng núi   một sư đoàn đóng quân, chịu trách nhiệm phân phát  kem trị nẻ và các nhu yếu phẩm đến tay từng binh sĩ.
Mọi  trong doanh trại đều  rằng những vật tư  là do doanh trưởng tiểu đoàn 1, Lục Trầm đích  thu xếp.
Không chỉ , binh sĩ còn   rằng kem trị nẻ    chính tay vợ , Tần Chiêu Chiêu điều chế.
Chẳng bao lâu , cái tên "Lục Trầm" cùng "Tần Chiêu Chiêu" trở thành những cái tên  nhắc đến nhiều nhất trong doanh trại.
Khi  thấy đồng đội  nở nụ  vì những món đồ nhỏ bé , Lục Trầm cũng cảm thấy mãn nguyện hơn bao giờ hết.
Tối hôm đó,  gọi điện về nhà.
Lúc , Tần Chiêu Chiêu  ăn tối xong, đang  trò chuyện với  chồng trong phòng khách thì tiếng chuông điện thoại đột nhiên reo lên.
Lục Quốc An—bố của Lục Trầm— dậy,  đến nhấc máy.
Giọng ông trầm ấm vang lên:
"Alo, ai đấy?"
Đầu dây bên , một giọng  quen thuộc vang lên:
"Bố, con là Lục Trầm đây."
Lâu   gặp con trai, Lục Quốc An khẽ thở dài. Ông  nơi Lục Trầm đóng quân điều kiện  khắc nghiệt, trong lòng lúc nào cũng lo lắng.
Nghe thấy giọng con, mũi ông  cay.
"Lục Trầm , dạo  con vẫn khỏe chứ? Đã nhận  hết vật tư ?"
"Vâng, con nhận  . Cảm ơn bố  giúp con thu xếp  thứ."
"Con  cần cảm ơn bố." Lục Quốc An  khẽ, giọng  phần trách yêu. "Muốn cảm ơn thì  cảm ơn Chiêu Chiêu. Vì  giúp con  kem trị nẻ, con bé  mang hết công thức của  , còn bỏ  bao công sức để điều chế cho bằng ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/1056.html.]
Vừa , ông  liếc  sang Tần Chiêu Chiêu, lúc  cô cũng đang hướng ánh mắt về phía ông.
Ông vẫy tay gọi cô .
Tần Chiêu Chiêu hiểu ý,  dậy bước đến. Cô   cuộc trò chuyện, cũng  cuộc gọi  là từ Lục Trầm.
Lục Quốc An mỉm , đưa điện thoại cho cô:
"Là Chiêu Chiêu đây, con  chuyện với con bé ."
Tần Chiêu Chiêu nhận lấy điện thoại, áp  tai.
Lục Quốc An  đó  sang  vợ —Dư Hoa,  bất chợt :
"Vừa ăn cơm xong mà  một chỗ sẽ khó tiêu, tối ngủ cũng  ngon. Đi dạo với  một chút cho tiêu cơm ."
Dư Hoa lắc đầu, giọng lười biếng:
"   , ngoài trời lạnh lắm. Ra ngoài   mặc áo bông, phiền lắm. Ông cứ  một  ."
Lục Quốc An nhướng mày, nháy mắt  hiệu cho vợ. Sau đó, ông liếc  về phía Tần Chiêu Chiêu.
Dư Hoa lúc  mới hiểu  ý chồng—ông  để Chiêu Chiêu   gian riêng để trò chuyện với Lục Trầm.
Mộng Vân Thường
Bà  khẽ,   dậy khoác thêm áo bông, miễn cưỡng :
"Thôi  ,    cùng ông một lát."
Lục Quốc An hài lòng gật đầu, dắt tay vợ  ngoài.
Trong phòng khách, chỉ còn  một  Tần Chiêu Chiêu với chiếc điện thoại trong tay.
Cô áp chặt ống , khẽ gọi một tiếng:
"Lục Trầm…"