Chỉ còn tám ngày nữa là đến Tết.
Nhà máy của  chồng Tần Chiêu Chiêu – bà Dư Hoa – cũng bắt đầu nghỉ giống như nhiều xưởng quốc doanh khác.
Xưởng của Tần Chiêu Chiêu quyết định nghỉ từ ngày 25 tháng Chạp, mở cửa   mùng 8 Tết.
Trước khi nghỉ,   cùng  tổng vệ sinh nhà xưởng. Đợi dọn dẹp sạch sẽ, công nhân mới  về.
Tần Chiêu Chiêu  quên chuẩn  lì xì cho mỗi . Mỗi phong bao đỏ chứa 10 đồng –  tiền tương đương một "tờ đại đoàn kết" thời bấy giờ.
Công nhân cầm phong bao mà  khỏi ngỡ ngàng. Một chủ xưởng tư nhân  hào phóng đến  ?
Ở các xưởng quốc doanh,  chắc  phát lì xì nhiều như thế.
Ai nấy đều vui vẻ, trong lòng thầm cảm thấy may mắn khi   việc ở đây.
Ai nấy đều tin rằng xưởng sẽ ngày càng lớn mạnh. Nếu  thể, bọn họ sẵn sàng gắn bó cả đời với nơi .
Lục Trầm   thành ca trực cuối cùng. Anh sắp  rời xa doanh trại  yêu quý để chuyển về  việc tại Quân khu Hải Thị.
Chiến sĩ cảnh vệ Tiểu Vương mắt đỏ hoe, giọng  nghẹn ngào:
"Doanh trưởng, em thật  nỡ để  ."
Lục Trầm cũng thấy lòng quặn thắt. Anh   rời xa nơi , nhưng cũng hiểu rằng sớm muộn gì cuộc chia ly cũng sẽ đến. Chỉ là, ngày đó đến sớm hơn  tưởng.
Anh vỗ nhẹ lên vai Tiểu Vương, giọng trầm ấm:
"Không  cuộc vui nào  tàn. Dù  rời , trái tim  vẫn luôn ở đây. Các  mãi mãi là đồng đội, là  em của .  sẽ luôn nhớ các ."
Những lời  khiến Tiểu Vương  thể kìm nén nữa, nước mắt trào  như đê vỡ. Cậu  cố mở miệng, nhưng  thốt nên lời, chỉ  những tiếng nấc nghẹn ngào.
Lục Trầm cảm thấy cay nơi sống mũi, giọt nước mắt cũng lặng lẽ lăn dài  má. Anh hít sâu một , cố giữ giọng bình tĩnh:
"Thôi nào, chúng  là quân nhân, chỉ đổ mồ hôi chứ   rơi nước mắt. Vui vẻ lên,     rời  trong nỗi buồn  đúng ? Mau lau nước mắt ."
Tiểu Vương vội vàng dùng tay áo lau mặt. Dù  cố gắng, đôi mắt sưng đỏ của   vẫn ánh lên sự lưu luyến  nỡ rời xa.
"Doanh trưởng,    thời gian nhất định   về doanh trại thăm bọn em đấy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/1058.html.]
Lục Trầm gật đầu, giọng nặng nề:
" hứa."
Tiểu Vương hít một  thật sâu, cố lấy  bình tĩnh:
"Để em giúp  dọn đồ."
"Không cần ,  tự  . Cảm ơn  vì  chăm sóc  trong suốt thời gian qua."
"Đó là nhiệm vụ của em mà, doanh trưởng. Anh đừng khách sáo. Dù chỉ ở bên   đầy hai năm, nhưng  luôn coi em như  em ruột thịt, lúc nào cũng quan tâm đến em. Trong lòng em,   khác gì   cả."
Dứt lời,   cúi đầu bước  phòng trong, bắt tay  dọn dẹp.
Một cơn gió lạnh bất chợt ùa  khi cánh cửa phía  bật mở. Nhiệt độ âm hai mươi độ như những mũi kim băng giá xuyên thấu cơ thể, khiến Lục Trầm khẽ rùng .
Anh  , bỗng sững sờ khi thấy  cửa  đầy .
Chính ủy Tào, Lý Thắng Lợi, Tiền Vệ Binh, Lý Đại Hải, Chu Phú Quý, bác sĩ Dương Khang của trạm y tế doanh trại và  nhiều chiến sĩ khác. Tất cả đều là những gương mặt quen thuộc.
Lục Trầm  ngỡ ngàng  xúc động.
Ban đầu,     phiền ai, chỉ định lặng lẽ rời .  giờ đây,  thấy những   quen cùng đến tiễn,   chắc rằng Chính ủy Tào  kể chuyện  với họ.
Lục Trầm nhanh tay lau  những giọt nước mắt  kịp khô, cố gắng nở một nụ  kiên cường:
Mộng Vân Thường
"Sao    đến đây?"
Đôi mắt của các chiến sĩ đều đỏ hoe, ánh lên sự tiếc nuối.
Chính ủy Tào thở nhẹ, giọng điềm đạm:
"Cậu    , nhưng    giấu  chứ?"
Ông ngừng một lát  tiếp tục:
"Mấy năm qua, chúng   sinh  tử, cùng  vượt qua bao gian khổ. Tất cả đều là  em một nhà.    sợ đau lòng khi  chia xa, nhưng   nghĩ đến ? Nếu    còn cơ hội gặp , đó  chỉ là tiếc nuối của , mà còn là tiếc nuối của tất cả chúng .
Vậy nên  quyết định cho   , để tất cả  thể đến tiễn  một đoạn đường."