An An nhoẻn miệng  khanh khách, ánh mắt cong cong đáng yêu.
Lục Quốc An cũng bật , niềm vui hiện rõ  gương mặt.
“Con  tin vui  thông báo với cả nhà!” Lục Trầm lên tiếng, giọng điệu đầy vẻ thần bí.
Mọi  thấy  tỏ vẻ hào hứng thì lập tức tò mò.
Lục Quốc An bật : “Đừng  úp mở nữa,  chuyện gì thì  luôn .”
“An An và An Ninh   gọi bố, gọi  !”
Trong bếp, Dư Hoa đang nhặt rau với thím Lý,   câu đó liền giật , vui mừng đặt rổ rau xuống: “Mới hơn bốn tháng   gọi bố, gọi   ?”
Thím Lý cũng phấn khởi: “Hai đứa nhỏ đúng là thông minh,   sớm thế  là chuyện .”
Dư Hoa mừng rỡ: “Không ,    xem ngay mới !”
Bà vội vàng rửa tay  vòi nước, lau sạch  tạp dề  bước nhanh  phòng khách: “Nào, gọi cho bà  thử xem nào.”
An An và An Ninh     thất vọng, giọng bi bô gọi “bố”, “”  rõ ràng.
Cả nhà sửng sốt giây lát  đồng loạt bật  vui vẻ.
Dư Hoa hạnh phúc đến mức mắt rơm rớm: “Từ lúc hai đứa nhỏ  sinh  đến giờ, con đều xa nhà. Bây giờ con  trở về, chúng liền cất tiếng gọi đầu tiên. Gọi bố, gọi  rõ ràng thế , con thấy ?”
Lục Trầm   càng thêm hạnh phúc, giọng  ấm áp: “Con trai, gọi bà nội  nào!”
Dạy vài , An Ninh cũng bập bẹ  một tiếng “bà”. Dù phát âm  rõ nhưng vẫn đủ khiến Dư Hoa vui đến mức   khép miệng.
Lục Quốc An cũng kiên nhẫn dạy An An gọi “ông”. Hai bé  phụ sự mong đợi của  , tiếng bi bô vang lên khiến cả nhà ai cũng hớn hở.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/1070.html.]
Á Á và Thanh Thanh cũng chạy đến, chớp đôi mắt tròn xoe, hào hứng : “An An, An Ninh, gọi ‘chị’  nào!”
Dưới sự cổ vũ của cả nhà, hai bé con gọi theo.
“Thím ơi, thím xem! An An gọi con là chị ! Con vui quá!” Á Á reo lên.
Thanh Thanh cũng hớn hở níu tay Tần Chiêu Chiêu: “Em trai nhỏ gọi con là chị! Thím ơi, con cũng  em trai gọi chị !”
Hai cô nhóc vui sướng đến mức nhảy cẫng lên,  ngừng ôm lấy An An và An Ninh.
Vợ chồng Lục Phi  bên cũng  theo.
Cả nhà quây quần trong niềm vui  dứt.
Dù  đó, hai vợ chồng  cố gắng dạy thế nào, An An và An Ninh vẫn  chịu gọi “bác”, nhưng cũng chẳng ai để bụng.
Việc hai đứa trẻ hơn bốn tháng tuổi  thể bi bô gọi bố , ông bà, chị dù phát âm  tròn vành rõ chữ  là một niềm hạnh phúc lớn lao với cả nhà.
Bầu  khí ấm áp bao trùm.
Mộng Vân Thường
Lục Trầm trò chuyện với   một lúc  hỏi thăm tình hình của Lục Dao và đứa con mới sinh của cô .
Hứa An Hoa  : “Hai  con đều khỏe. Đặc biệt là nhóc con nhà em, mở mắt  là chỉ tìm ăn. Một ngày ăn bảy tám bữa,  đầy tháng mà  béo tròn như con heo nhỏ .”
Tần Chiêu Chiêu  tiếp lời: “Trẻ con ăn ngủ  là lớn nhanh. An An và An Ninh cũng  mà.”
Lục Trầm  xong bật : “Mai  và chị dâu sẽ qua thăm  con cô . Anh vẫn   gặp nhóc con .”
Hứa An Hoa nhẹ nhàng : “Lục Dao   về, cũng  bế con qua đây thăm. Nếu là mùa hè thì  , nhưng giờ trời lạnh quá, gió Tây Bắc thổi mạnh. Mọi  đều lo cô   nhiễm lạnh, dễ mắc bệnh hậu sản. Đây là chuyện  thể ảnh hưởng cả đời, nên ai cũng ngăn  cho cô  .”
Lục Trầm gật đầu tán thành: “Em   đúng. Nếu cô  qua đây,  cũng  nhắc nhở mấy câu.”
Dư Hoa nhân tiện  thêm: “Còn ba ngày nữa là đến Tết . Tuệ Lan với Lục Phi  mang lễ Tết qua, năm nay nhà  chuẩn  khá đầy đủ.”