Tần Chiêu Chiêu  bà,  bà thực sự   nhận, nếu cứ ép nữa chỉ khiến bà khó xử hơn. Nghĩ , cô  miễn cưỡng nữa.
"Được , con cất  ."
Cô thu   tiền, nhưng lấy từ trong túi  một tấm danh , đưa đến  mặt bà lão: "Đây là danh  của con,  đó   điện thoại và địa chỉ xưởng của con. Nếu    chuyện gì, bà cứ đến tìm con."
Bà lão chần chừ một chút,  mới nhận lấy,  qua tấm danh  một lượt  khi cẩn thận bỏ  túi áo.
Bà khẽ thở dài: "Cảm ơn cô nhiều lắm.  thật     gì nữa..."
Tần Chiêu Chiêu khẽ mỉm : "Vậy thì bà  cần  gì cả."
Cuối cùng, khuôn mặt khắc khổ của bà lão cũng nở nụ  nhẹ nhõm.
Lúc , Lục Trầm   ,  tay cầm một xiên kẹo hồ lô đỏ au. Anh đưa nó cho Tần Chiêu Chiêu.
Cô nhận lấy,  xuống ngang tầm với cô bé nhỏ, nhẹ giọng : "Cô bé, cầm lấy . Cái  là của em."
Đại Nha tròn xoe mắt  xiên kẹo, trong ánh mắt lóe lên tia khao khát, nhưng   dám vươn tay  nhận. Cô bé khẽ xoay , ngước lên  bà nội.
Bà lão  cháu , trong lòng đau xót đến khó tả.
"Đứa nhỏ  thật đáng thương… Lẽ  nó  nên sinh  trong một gia đình như ."
Mỗi   thấy đứa cháu nhỏ của , trái tim bà  nhói lên từng cơn. Một đứa trẻ bé xíu,   cha  yêu thương, chỉ  thể bám víu  bà mà lớn lên trong gian khổ.
Bà lão  hiền từ, nhẹ nhàng xoa đầu cô bé: "Chị  tặng con, con cứ cầm lấy ."
Được bà nội cho phép, gương mặt Đại Nha lập tức bừng sáng. Cô bé rụt rè vươn tay nhận lấy xiên kẹo hồ lô, cẩn thận ôm  n.g.ự.c như thể sợ  lấy mất.
Bà lão dịu dàng nhắc: "Nói cảm ơn với  chị  con."
Mộng Vân Thường
Cô bé ngẩng đầu, ánh mắt lấp lánh: "Em cảm ơn  chị!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/1077.html.]
Bà lão  sang Lục Trầm và Tần Chiêu Chiêu, giọng đầy áy náy: "Hai cô  còn  việc, cứ   . Làm phiền hai  mất nhiều thời gian quá ."
Vừa dứt lời, một giọng  nặng nề cất lên phía .
"Mẹ,    để con bé nhận đồ của  ngoài?"
Nụ   mặt bà lão lập tức tắt ngấm. Đôi mắt già nua  con trai , trong đó   sự trách móc, chỉ còn  một nỗi thất vọng vô hạn.
Bà siết chặt tay, chậm rãi : "Họ    ngoài."
"Mẹ ở quê,   quen    ?" Người đàn ông liếc  Tần Chiêu Chiêu và Lục Trầm, vẻ tò mò xen lẫn nghi hoặc.
"Chuyện đó  cần con quan tâm." Bà lão lạnh giọng đáp, rõ ràng  hài lòng với thái độ thiếu tôn trọng của con trai.
Bị  chặn họng,  đàn ông đành im lặng, chỉ  nét khó chịu vẫn hiện rõ  mặt.
"Con về đây là để mua quần áo cho Đại Nha, đúng ?" Bà lão hỏi, ánh mắt như  xác nhận .
Dù trong lòng  vui vì    mất mặt giữa chốn đông , nhưng  mặt bao ,   cũng  dám tỏ thái độ quá đáng. Tuy nhiên, giọng điệu vẫn đầy bực bội.
"Mẹ định cắt đứt quan hệ với con, con  mua   ?"
"Con còn  nghĩ như , xem như  cũng bớt thất vọng về con." Bà lão , giọng lạnh nhạt nhưng trong đó vẫn  chút nhẹ nhõm.
Sau đó, bà  sang đôi vợ chồng trẻ, gật đầu xin : "Thật ngại quá, con trai  hiểu nhầm hai cô  ."
"Không   ạ. Gia đình bà  đoàn tụ , bọn con xin phép  . Tạm biệt bà." Lục Trầm mỉm , vẫy tay chào bà lão,  đó cùng Tần Chiêu Chiêu rời .
Phía  họ,  đàn ông vẫn  giấu  thắc mắc,  sang  hỏi: "Mẹ, rốt cuộc hai  đó là ai? Mẹ quen họ thế nào?"
"Không cần  , chỉ cần nhớ họ là  ." Bà lão dứt khoát   đưa tay : "Nào, bế con gái con ."
Tần Chiêu Chiêu  đầu  , thấy  đàn ông miễn cưỡng đón Đại Nha từ tay bà lão. Cô bé nhỏ xíu nép  n.g.ự.c bố, ánh mắt dè dặt nhưng vẫn  chút mong đợi. Người đàn ông ôm con gái, cùng   về phía .