Trên bàn thờ, di ảnh đen trắng của  chiến sĩ hy sinh  ở vị trí trang trọng nhất.
Lục Trầm bước đến, tháo mũ, cúi đầu mặc niệm  di ảnh.
Sau đó,  tiến  gần, nhẹ nhàng  vài câu an ủi với gia quyến.
Ngày mai là đêm giao thừa, lẽ  đây  là  thời gian đoàn tụ,  mà họ   chịu đựng nỗi đau chia ly sinh tử.
Lòng Lục Trầm chùng xuống.
Anh  khỏi nghĩ đến những  đồng đội  từng cùng   sinh  tử.
Họ cũng  trẻ, cũng  gia đình,   .
Thế nhưng, vì sự bình yên của đất nước, họ  mãi mãi  .
Những tiếng  xé lòng của  , những  ,  vợ gục xuống  linh cữu, thậm chí   ngất  vì quá đau buồn.
Những cảnh tượng đó, mỗi  nhớ , đều như  bàn tay vô hình bóp nghẹt trái tim .
Theo kế hoạch, hôm nay vợ chồng Lục Trầm sẽ đến nhà bố  Tần Chiêu Chiêu để gửi quà Tết.
 vì sáng nay   dự tang lễ, chắc chắn  thể  .
Chuyện  đến quá đột ngột.
Ai cũng nghĩ tang lễ sẽ  tổ chức  Tết. Nếu   Dương Cúc  lễ ngay lúc , hôm qua Tần Chiêu Chiêu   đến nhà Lục Dao mà   đó mang quà Tết về nhà bố .
Dẫu ,  thứ  thể  đổi  nữa.
Cô đành  hoãn việc gửi quà Tết sang buổi chiều.
Mộng Vân Thường
Tần Chiêu Chiêu cũng  quá bận lòng, bởi vì cô là con một, bố  cô chắc chắn sẽ  trách cứ gì.
Thực , năm nay cô định về nhà bố  ăn Tết.
Năm ngoái cô  ở nhà chồng, năm nay theo lý mà  nên về nhà  đẻ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/1098.html.]
 bố  cô  nhất quyết  đồng ý.
Họ :
"Làm gì  con gái lấy chồng  mà Tết còn về nhà  đẻ chứ? Như   ."
Tần Chiêu Chiêu kiên nhẫn giải thích:
"Bố  chồng con  để ý . Họ  vợ chồng con  về  cũng ."
Bố  cô vẫn kiên quyết lắc đầu:
"Chính vì họ là  hiểu lý lẽ nên chúng  càng   ích kỷ như .
Hơn nữa, năm nay ông bà nội con sẽ đến nhà  ăn Tết. Nhà   khách, con nên tranh thủ về sớm một chút, còn giúp đỡ bố ."
Từ khi chia nhà với chú hai, ông bà nội vẫn ở với nhà chú . Tuy  thường xuyên giao tiếp với bố  Tần Chiêu Chiêu, nhưng thái độ của ông bà   lên  nhiều. Theo thông lệ, bên đó sẽ đến nhà Tần Chiêu Chiêu  buổi tối ngày 30 Tết.
Tần Chiêu Chiêu   kể , trong lòng cảm thấy  khó chịu. Cô   gặp ông bà nội vì  đây họ  từng  xa cách với gia đình cô.
Khoảng 10 giờ sáng, Lục Trầm về đến nhà.
"Sao  về sớm thế? Em tưởng  đến chiều  mới về," Tần Chiêu Chiêu ngạc nhiên hỏi.
Gương mặt Lục Trầm  chút biểu cảm, tâm trạng rõ ràng  . Anh  mang cảm xúc u ám về nhà mà vì  thật sự  thể thoát khỏi nó.
Giọng  nặng nề: "Anh  thể chịu nổi khi  bức di ảnh trẻ trung đó, cả nước mắt của vợ con họ nữa. Nó khiến  nhớ đến những đồng đội  hy sinh của . Khi lễ truy điệu kết thúc,  lập tức rời ."
Tần Chiêu Chiêu cảm nhận rõ nỗi buồn trong lòng . Cô nhẹ nhàng đặt tay lên vai : "Vào phòng nghỉ ngơi một lát  . Trưa ăn cơm xong  chiều  qua nhà bố  em."
Lục Trầm gật đầu, bước  phòng.
Hôm nay gia đình Lục Phi và Vương Tuệ Lan  ngoài chơi,  về ăn cơm trưa.
Dư Hoa bước  từ trong phòng,  thấy Lục Trầm   phòng nên tò mò hỏi: "Chiêu Chiêu, Lục Trầm   thế? Trông nó  vui lắm."