Tần Chiêu Chiêu kể  đầu đuôi câu chuyện.
Bà Dư Hoa thở dài: "Nó  trải qua bao nhiêu năm trong quân ngũ,  sinh  tử,  bề ngoài tưởng thoải mái vui vẻ nhưng trong lòng chắc đầy những vết sẹo  lành."
Trong phòng, Lục Trầm thấy hai đứa con đang ngủ. Anh bước  gần. Nhận  bé An An  thức, còn bé An Ninh vẫn ngủ say.
An An  thấy  thì nhoẻn miệng , đôi môi nhỏ nhắn cong lên như cánh cung. Nụ  đáng yêu của cô bé khiến trái tim  tan chảy. Như  một sức mạnh kỳ diệu, nụ   xua tan  u sầu trong lòng.
Anh bế An An lên  quanh phòng,  dỗ dành  đùa giỡn. Tiếng  khanh khách của bé An An vang lên như bản nhạc ngọt ngào  tâm trạng  trở nên nhẹ nhõm.
Tiếng  vui vẻ của hai bố con cũng vọng  ngoài, Tần Chiêu Chiêu và bà Dư Hoa đều  thấy.
Tần Chiêu Chiêu : "Con bé thức , con  bế nó  ngoài để  ảnh hưởng đến An Ninh ngủ."
Bà Dư Hoa mỉm ,  cùng cô: "Để  phụ con, bế hai đứa giờ nặng lắm, con  bế nổi ."
Vừa bước , cả hai thấy Lục Trầm đang tươi  trêu đùa con gái. Thấy   vui vẻ trở , lòng Tần Chiêu Chiêu và  chồng cũng nhẹ nhõm hơn.
Sau bữa trưa, Tần Chiêu Chiêu gọi điện cho bố  báo rằng cả nhà sẽ đến thăm ngay.
Lục Trầm  quần áo  bế An Ninh, còn Tần Chiêu Chiêu bế An An. Gia đình bốn  cùng   sân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/1099.html.]
Gia đình ai cũng  hôm nay họ sẽ đến nhà bố  vợ gửi quà Tết,  ai dùng đến xe mà để  cho cả nhà  thăm ông bà ngoại.
Chỉ mất  20 phút lái xe, cả hai  đến khu gia đình công nhân nhà máy dệt. Không khí Tết tràn ngập khắp nơi.
Trong khu gia đình  nhiều đứa trẻ đang chơi đùa, thỉnh thoảng vang lên tiếng pháo nổ. Sắp Tết đến nơi, trong khu quân đội cũng   đốt pháo.
Ban đầu An An và An Ninh  tiếng pháo  chút sợ hãi,  nhiều  cũng quen dần. Vì  khi lũ trẻ đốt pháo, An An và An Ninh  những  sợ mà còn tò mò   ngoài.
Lý Lệ Hoa nhận  điện thoại, cùng Tần Trung từ trong nhà   đón gia đình Tần Chiêu Chiêu. Biết rằng hai đứa cháu ngoại cũng đến, hai ông bà  vui mừng.
Xe của Tần Chiêu Chiêu  dừng , Tần Trung và Lý Lệ Hoa  vội vàng mở cửa xe. Ánh mắt của Lý Lệ Hoa chỉ tập trung  hai đứa cháu: "Hai đứa cháu ngoại của   ?"
Thấy cả hai đều đang ở trong lòng Tần Chiêu Chiêu, bà vui mừng như   thấy bảo vật hiếm , mắt sáng lên: "Chiêu Chiêu, đưa bọn trẻ cho ."
Tần Trung và Lý Lệ Hoa mỗi  bế một đứa trẻ, gương mặt rạng rỡ yêu thương  thôi.
Lục Trầm gọi một tiếng "bố, ", lúc  hai  mới để ý đến .
Mộng Vân Thường
Nhìn thấy Lục Trầm tay xách nách mang đủ thứ đồ, Lý Lệ Hoa liền : "Các con  mua nhiều đồ như   gì,  bảo  cần tốn tiền mà."
"Mẹ, đây là bố  con chuẩn  cho bố . Chúng con  tốn tiền ," Tần Chiêu Chiêu giải thích.