Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Lời    của Lục Trầm khiến ông cụ nhớ  khoảnh khắc Tần Chiêu Chiêu đưa chiếc vòng tay vàng trị giá gần 900 đồng cho Lý Lệ Hoa.
Cảm giác  khiến ông cụ dần  thiện cảm với  rể . Việc Tần Trung   con trai là sự thật  thể  đổi, nhưng nhà chú hai   cháu trai, coi như dòng họ vẫn   nối dõi. Mối bận tâm về con trai cũng  nguôi ngoai từ lâu. Trong lòng, ông bà cụ vẫn luôn  gia đình con cả đối xử với   tệ. Dù họ sống cùng nhà chú hai để trông cháu, gia đình Tần Trung vẫn thường xuyên hỗ trợ tài chính và giúp đỡ nhiều việc. Đó là điều hiếm , và bản  họ hiểu  rõ điều đó. Cũng vì  giữ mối quan hệ với nhà chú hai và bảo vệ dòng họ, họ buộc  giữ thái độ thờ ơ với gia đình con cả.
Ông cụ chậm rãi tiếp lời bà cụ: “Trời sắp tối , về cẩn thận nhé.”
Câu  của ông cụ khiến   đều bất ngờ. Tần Chiêu Chiêu vốn  định chào ông bà nội  khi về, nhưng giờ đây cô cảm thấy những định kiến trong lòng  bỗng giảm  phần nào. Tâm trạng cô nhẹ nhàng hơn,  còn ác cảm mạnh mẽ như .
Tần Trung là  hạnh phúc nhất. Ông bế bé An An  tay,  sang bố : “An An, đây là ông cố, đây là bà cố. Chào ông bà  nào!” Nói xong, ông cầm bàn tay nhỏ xíu của bé vẫy  mặt đôi vợ chồng già. An An  ông bà nội, bất ngờ nhoẻn miệng . Nụ  của cô bé khiến gương mặt ông cụ vốn ít biểu cảm trở nên mềm mại hơn. Mặc dù ông nội đang cố kìm nén cảm xúc, ánh mắt vẫn lộ rõ niềm vui.
Bà cụ thì khác, sự vui mừng hiện rõ  nét mặt: “Đứa trẻ  đáng yêu quá,  giống y hệt Lục Trầm.” Rồi bà  sang An Ninh trong vòng tay của Lý Lệ Hoa: “Đứa bé  giống hệt Chiêu Chiêu hồi nhỏ. Nó tên An Ninh đúng ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/1105.html.]
Lý Lệ Hoa thấy bầu  khí  đến mức , bà cũng   phá hỏng. Bà  nhẹ, : “Phải, thằng bé An Ninh, con trai của Chiêu Chiêu, cháu ngoại của con. Giờ con  cả con trai lẫn cháu trai, chẳng còn lo vấn đề  ai chăm sóc lúc tuổi già   nữa. Nhà cửa  tài sản, giờ con cũng  sợ   ai thừa kế.”
Bà vốn  định  câu ,  hiểu  nó  đột ngột thốt  khỏi miệng. Quả nhiên, lời của Lý Lệ Hoa khiến nụ   mặt bà cụ Tần cứng đờ . Cười  ,   cũng  xong, trông đầy ngượng ngùng.
Mộng Vân Thường
Tần Trung  vợ một cái,  hiệu rằng bà  nên  như   lúc . Lý Lệ Hoa đương nhiên cũng hiểu điều đó. Không  bà cố ý, chỉ là mâu thuẫn giữa hai bên  tích tụ quá sâu.
Để giảm bớt  khí khó xử, Lý Lệ Hoa cố gắng tìm cách vãn hồi: "Bố , hai    chắt  đấy."
An Ninh như hiểu bà ngoại đang cố gắng  dịu tình hình. Ngay khi bà  dứt lời, An Ninh lập tức  toe toét. Bà nội Tần vốn đang    gì,  lời của Lý Lệ Hoa cũng như  thấy đứa bé  vui vẻ, trong lòng bà cụ  dâng lên cảm giác xúc động.
Lý Lệ Hoa  An Ninh là chắt của họ, điều  đồng nghĩa bà  sẵn sàng thừa nhận mối quan hệ giữa đứa bé và gia đình. Tần Trung  ngờ Lý Lệ Hoa   như , đáp lời: "Lệ Hoa  đúng, bọn trẻ là chắt của hai . Nhìn xem, bọn trẻ vui vẻ khi thấy ông bà đến nhường nào."