Lục Trầm  theo tay vợ, thấy một bà lão mặc áo bông kiểu cũ màu xanh đen, nút cài tròn. Qua năm tháng, màu áo  bạc, quần bông đen bó gấu, đôi giày bông thủ công cũng sờn cũ. Mái tóc đen trắng búi gọn, gương mặt khắc khổ, đôi môi tím tái vì lạnh.
Anh lái xe thêm vài mét  dừng bên lề đường.
Thời điểm đó, xe  còn hiếm, luật giao thông  chặt chẽ như   nên việc đỗ xe bên đường  gây trở ngại gì.
"Trời lạnh thế , bảo bà  lên xe  chuyện ," Lục Trầm nhắc nhở.
"Được ," Tần Chiêu Chiêu đáp, mở cửa bước xuống xe.
Không khí lạnh lập tức ập  khiến cô khẽ co , rụt cổ .
Bà Lý vẫn  cạnh con sư tử đá, hai chân  ngừng dậm qua  để giữ ấm. Thấy Tần Chiêu Chiêu, đôi mày đang nhíu chặt của bà lão giãn , vội vàng bước tới.
"Cô gái, cuối cùng cô cũng đến . Cảm ơn cô  chịu đến giúp ."
"Bà ơi, đừng  . Xe con đỗ ngay đằng , chúng  lên xe  chuyện  ?"
Bà Lý gật đầu,  theo cô.
 khi đến gần chiếc xe ,  thấy Tần Chiêu Chiêu mở cửa xe, bà lão bỗng khựng .
Bà Lý sống trong khu gia đình quân đội, hiểu  rõ những  ở đây đều  địa vị nhất định. Giờ thấy Tần Chiêu Chiêu  chỉ sống trong khu quân đội mà còn  xe riêng, bà lão lập tức nhận   phận  hề tầm thường của cô.
Thấy bà  sững, Tần Chiêu Chiêu lo lắng hỏi: "Bà ơi,  ? Bà mau lên xe ."
Mộng Vân Thường
Bà Lý thoáng bối rối,  xuống đôi chân lấm lem bùn đất của   ngập ngừng :
"  từng  xe bao giờ. Chân   dính bùn, sợ  bẩn xe của cô. Chúng   chuyện   cũng ."
Tần Chiêu Chiêu dịu dàng , còn Lục Trầm thì nhẹ nhàng tiếp lời:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/1116.html.]
"Không   bà. Xe là để ,  chút bụi bẩn cũng  vấn đề gì. Trời lạnh thế , bà mau lên xe  kẻo  cảm."
Thấy chồng của Tần Chiêu Chiêu cũng đến cùng, lòng bà Lý càng thêm cảm kích. Bà thầm nghĩ bản   tìm đúng  để nhờ giúp đỡ.
"Thật sự  phiền hai cô  quá. Trời lạnh thế  mà còn   ngoài giúp ..." Bà lão    cẩn thận bước lên xe. Khi  xuống ghế, bà cảm thấy nó êm ái hơn cả chiếc giường ở quê.
Tần Chiêu Chiêu  để bà khách sáo thêm, cô  thẳng  vấn đề:
"Bà đừng khách sáo.  cháu thắc mắc một chuyện... Tại  gia đình bà  báo cảnh sát? Trẻ con mất tích là chuyện lớn, bình thường   sẽ lập tức báo án chứ?"
Bà Lý thở dài, giọng   chút bất lực:
"Ban đầu con trai  cũng  báo cảnh sát, nhưng con dâu    rằng   12 giờ cảnh sát mới nhận đơn. Nó  , con trai  liền  theo.
Chúng  cứ thế cùng  tìm kiếm khắp nơi, nhưng cả ngày qua mà vẫn  thấy .
Rồi 12 giờ cũng trôi qua, lòng  nóng như lửa đốt nên bảo con trai dẫn  đến đồn cảnh sát báo án.  nó  cho  ,  rằng để nó tự  là .
 nghĩ đơn giản, tin tưởng nó nên ở nhà đợi.
Một lát , nó trở về bảo rằng cảnh sát  lập hồ sơ, dặn  cứ yên tâm chờ đợi. ... đây là đứa cháu  nuôi nấng từ nhỏ,    thể yên tâm ?     yên, lòng cứ bồn chồn mãi.
Chợt  nhớ  cô sống trong khu quân đội, chắc chắn  quen  ai đó trong ngành công an.
   đồn cảnh sát ở , chỉ mong cô dẫn  đến đó một chuyến."
Tần Chiêu Chiêu  nhíu mày, vẫn  hiểu rõ ý bà cụ.
" con trai bà  đến báo án , cảnh sát nhất định sẽ cố gắng tìm cháu bé. Bà về nhà chờ là  mà? Nếu  tin tức gì, họ sẽ báo ngay thôi."
Bà Lý lắc đầu, ánh mắt thoáng chút do dự nhưng cuối cùng vẫn hạ giọng   suy nghĩ thật của :
"Không...   đến đồn cảnh sát để xem thử con trai   thật sự báo án  ."