"Vẫn là Lục Trầm của chúng  chu đáo nhất. Mau  nhà , ngoài  lạnh lắm."
Bà  thế nào cũng thấy con rể thuận mắt hơn cả con trai ruột.
Vừa bước , Tần Chiêu Chiêu  hỏi:
"Mẹ, ông bà nội   phiền bố  ?"
Lý Lệ Hoa :
"Không . Lần  họ đến đây,  đổi nhiều lắm. Xem , cuối cùng cũng  nghĩ thông suốt ."
Tần Chiêu Chiêu khẽ gật đầu.
Ông bà nội nghĩ thông suốt là  nhất. Gia đình hòa thuận,  còn  chú thím hai xúi giục gây chuyện nữa.
Tần Chiêu Chiêu cũng  giữ hòa khí với ông bà nội, nên so với lúc mới gặp, cô cảm thấy họ  phần dễ gần hơn.
Ông cụ Tần chủ động  bế An Ninh. Lục Trầm mỉm , nhẹ nhàng đặt con  vòng tay ông nội. An Ninh  hề lạ lẫm, đôi mắt tròn xoe, long lanh  ông cố.
Ông cụ Tần khẽ , hỏi: "Ông   cháu  gọi bố , ông bà nội  ?"
"Biết ." Lục Trầm vui vẻ đáp.
Mộng Vân Thường
"Thế   gọi cụ cố ?"
"Bọn trẻ còn nhỏ quá,    những từ khó như thế  ạ." Tần Chiêu Chiêu giải thích.
Tần Trung cũng   tiếp lời: "Chiêu Chiêu  đúng đấy, chúng nó còn  gọi  ông bà ngoại nữa mà. Giờ mới chỉ  gọi bố , ông bà nội thôi."
"Bọn trẻ thế  là giỏi lắm ." Bà cụ Tần chậm rãi , ánh mắt hiền từ. "Lúc nhỏ bố nó thông minh thế mà cũng  hơn bảy tháng mới  gọi bố. Chú hai nó thì tận một tuổi vẫn    gì."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/1135.html.]
Ông cụ Tần  ngượng, thở dài: "Ha ha ha, đúng là   rành mấy chuyện ."
Lần đầu tiên kể từ khi  ký ức của  thể , Tần Chiêu Chiêu mới cảm thấy ông bà cụ  đến mức khó chịu như . Dường như,  cách giữa cô và họ  thu hẹp một chút.
Không khí trong nhà hòa thuận hẳn. Bố , ông bà nội đều vui vẻ, tiếng   rộn ràng. Cảm giác  thoải mái hơn  nhiều so với những ngày chìm trong oán hận.
Tuyết cứ rơi mãi  dứt. Cả nhà  quây quần bên , ăn chút đồ vặt, trò chuyện. Một bức tranh gia đình ấm áp giữa trời đông lạnh giá.
Tần Chiêu Chiêu và Lục Trầm quyết định ở  một đêm.
Sáng hôm , tuyết  ngừng rơi, nhưng ngoài trời lạnh buốt. Khi mở cửa bước , tuyết  phủ dày đến tận bắp chân.
Tần Trung  bãi tuyết trắng xóa  sân, hít sâu một : "Lâu lắm  mới  trận tuyết dày thế . Tuyết rơi báo hiệu năm  mùa, chắc chắn năm nay sẽ thuận lợi."
Những  trong khu gia đình nhà máy dệt đều lục tục kéo  khỏi nhà, tay cầm xẻng sắt, chổi lớn, cùng  dọn tuyết. Không khí nhộn nhịp vô cùng.
Vợ chồng Tần Chiêu Chiêu cũng hòa  dòng  xúc tuyết.
Lý Lệ Hoa ở  trong nhà trông bọn trẻ. Dù  ông bà nội ở đó, bà vẫn    yên tâm để hai cụ trông cháu. Bà nghĩ,  nên  lòng hại , nhưng cũng  thể  đề phòng.
Tần Chiêu Chiêu hiểu suy nghĩ của , nên cũng   gì.
Cô cùng Lục Trầm tham gia đội xúc tuyết. Hai vợ chồng nhanh chóng trở thành tâm điểm chú ý.
Lục Trầm là quân nhân, tiểu đoàn trưởng trong quân đội,  là con trai của thủ trưởng quân khu. Đối với những   trong nhà máy,  là nhân vật đáng ngưỡng mộ.
Mọi   ngớt lời khen: "Lục Trầm  hề kiêu ngạo,  dễ gần."
"Lại còn  phúc lấy  vợ . Chiêu Chiêu hiền lành, lương thiện, bọn trẻ trong khu ai cũng thích cô ."
" thế! Người  như thế, bảo  ông bà cụ quý  để  cho hết."