"Con học y, để con chữa thì chẳng càng c.h.ế.t nhanh hơn ? Thím đồng ý!"
Vợ Trưởng phòng Tôn kiên quyết phản đối, ánh mắt đầy hoảng loạn.
Trưởng phòng Tôn tuy cũng quá tin tưởng y thuật của Tần Chiêu Chiêu, nhưng ông hiểu rõ nhà chồng cô đủ khả năng giúp cô lấy chứng chỉ hành nghề y và sắp xếp bệnh viện quân khu. Nếu gì về y học, thể nhận việc ở một nơi như thế?
Quan trọng hơn, sắc mặt con trai ông tái nhợt, thở mong manh. Bác sĩ từng , động kinh nguy cơ tử vong cao, nếu cấp cứu kịp thời, hậu quả chỉ thể là mất mạng.
Mộng Vân Thường
Ông thể do dự thêm nữa. Dù là liều mạng thử một , vẫn còn hơn khoanh tay con trai c.h.ế.t mặt .
"Bà mau buông tay , để Chiêu Chiêu cứu !"
" mà..."
"Không nhưng nhị gì hết! Chậm trễ nữa thì con trai chúng thực sự còn cơ hội !" Trưởng phòng Tôn sốt ruột quát lớn, thậm chí còn gạt tay vợ .
Vợ ông còn chủ ý nữa, chỉ ôm mặt nức nở.
Thoát khỏi sự cản trở, Tần Chiêu Chiêu lập tức bắt tay cứu chữa.
Trong sân nhà Trưởng phòng Tôn, đám đông tụ tập từ lúc nào.
Tiếng của vợ ông khiến nhiều vây đến xem, khi phát hiện Đại Quân đang trong cơn nguy kịch, những tiếng xì xào bàn tán bắt đầu nổi lên.
"Trưởng phòng Tôn hồ đồ quá! Sao để con bé đó chữa bệnh? Đáng lẽ đưa bệnh viện mới đúng!"
" thế! Ai đời giao mạng sống cho một bác sĩ chính quy chứ? Đại Quân khó mà qua khỏi ."
"Nhỡ mà c.h.ế.t thật, chẳng khép tội hành nghề y trái phép ?"
"Cô chứng chỉ hành nghề mà, y học lậu ."
"Chứng chỉ hành nghề y á? Mới học hết cấp hai thì lấy chứ? Chắc chắn là do nhà chồng quyền thế lo liệu !"
"Đại Quân thật đáng thương, đầu năm mới gặp chuyện thế ..."
"Thôi nào, cô thực sự bản lĩnh thì ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/1137.html.]
"Xì, ngay chính bà cũng tin nổi lời ."
Tiếng bàn tán ngừng vang lên, nhưng Tần Chiêu Chiêu để tâm.
Cô cẩn thận châm cứu, ấn huyệt cho Đại Quân. Những động tác thuần thục, dứt khoát, hề do dự.
Dù đầu , cô vẫn nhận giọng thuộc về bà cụ Lý – một nổi tiếng lắm chuyện, từng ít tống tiền nhà Trưởng phòng Tôn. Nếu hôm nay cô thất bại, e rằng miệng lưỡi thiên hạ sẽ để cô yên.
dù thế nào nữa, Đại Quân vẫn còn cơ hội cứu sống. Trước mạng , cô thể ngơ.
Bỗng, ngón tay của Đại Quân khẽ động.
Trưởng phòng Tôn – vẫn luôn nắm c.h.ặ.t t.a.y con trai, gần như reo lên:
"Ngón tay Đại Quân cử động ! Chiêu Chiêu, con mau xem !"
Tần Chiêu Chiêu lập tức bắt mạch.
Mạch đập lực hơn, thở cũng dần định. Trái tim cô, vốn căng như dây đàn, cuối cùng cũng thả lỏng.
Vợ Trưởng phòng Tôn lay gọi con trai: "Đại Quân, con mau tỉnh !"
Dường như thấy tiếng gọi của , hàng mi của Đại Quân khẽ run, từ từ mở mắt.
Xung quanh những gương mặt quen thuộc. Ánh mắt dừng gương mặt lo lắng của , giọng yếu ớt:
"Mẹ… Con ?"
"Con trai ! Con sợ chết! Mẹ suýt nữa gặp con !"
Vợ Trưởng phòng Tôn òa lên, nhưng là vì mừng rỡ.
Tần Chiêu Chiêu nhẹ nhàng hỏi: "Đại Quân, thấy thế nào? Có chỗ nào khó chịu ?"
Đại Quân vẫn còn chút mơ hồ, một lúc mới chậm rãi đáp:
"Mệt… Cả còn chút sức lực nào."