tiếng cãi  vẫn  dừng , át luôn cả lời bà . Chẳng ai buồn để ý đến bà   gì.
Bà cụ Lý  chút khó xử, bèn  sang Tần Chiêu Chiêu, giọng mang theo ý đồ rõ ràng:
"Chiêu Chiêu , con mau khuyên họ . Chúng  đều là  một khu,  đáng vì chút chuyện nhỏ mà mất hòa khí.
Hay là con đến nhà bà ? Nhà bà chỉ  một , sân rộng, trong nhà cũng thoáng đãng. Những ai cần con khám bệnh  thể đến đó, con cứ khám từng  một."
Lời   thì  vẻ hợp lý, nhưng ai cũng  bà cụ Lý là hạng  gì. Cả khu   ai  dính dáng đến bà .
Không cần bàn tới việc nhà bà   sạch sẽ  , chỉ sợ nếu bước chân , bà   giở trò,  đổ vấy trách nhiệm lên đầu  khác.
Chưa kể, nếu cô đến khám bệnh cho bà , dù  chữa khỏi, bà  cũng sẽ bịa chuyện   khỏi,  kiếm cớ  ầm lên, đòi bồi thường.
Trước đây bà  từng tìm cách tống tiền cô, may mà cô  mắc bẫy. Sau đó  định kiếm chác từ nhà Vinh Xuân Mai, kết quả tự chuốc lấy tai họa.
Tần Chiêu Chiêu  bà cụ Lý, bình thản từ chối:
"Không cần . Cảm ơn ý  của bà."
Rồi cô  sang hai  vẫn còn đang tranh cãi:
"Hai thím , trời lạnh như thế , cãi   sợ buốt răng ?"
Một câu  đơn giản nhưng đầy hài hước khiến những  xung quanh bật .
Ngay cả hai  đang cãi  cũng  nhịn  mà khựng . Không khí căng thẳng bỗng chốc dịu xuống.
"Cô bé   chuyện buồn  ghê. Răng mà cũng sợ lạnh ?" Một  trong đám đông bật  .
Lục Trầm –   bên cạnh Tần Chiêu Chiêu từ nãy đến giờ, cũng  giúp  gì, đành nhẹ giọng góp ý:
"Hay là  tìm một chỗ nào đó khám bệnh cho  ?"
Tần Chiêu Chiêu gật đầu:
"Em cũng đang định thế."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/1140.html.]
Cô đảo mắt  những khuôn mặt quen thuộc xung quanh. Người thì  lên tiếng,  thì vẫn im lặng, nhưng ai cũng là hàng xóm, láng giềng.
Cô  :
"Các cô, các thím, ai  khám bệnh thì giơ tay nhé. Con sẽ tìm một chỗ thích hợp   xuống khám  lượt.
Đứng mãi ngoài trời thế    . Nhỡ    nhiễm lạnh, bệnh  thêm bệnh thì còn khổ hơn."
Cô  dứt lời, lập tức  hàng loạt cánh tay giơ lên.
Chỉ liếc qua một lượt, ít nhất cũng  tới hai, ba chục .
Mộng Vân Thường
"Đến nhà  , tầng một nhà  khá tiện." Trưởng phòng Tôn    bước đến cạnh cô từ lúc nào.
"Không cần , lộn xộn sẽ ảnh hưởng đến  Đại Quân nghỉ ngơi. Nhà ai ở tầng một,  chỗ rộng rãi,  thể giúp  thì nhường một  gian là ."
Bà cụ Lý  bên cạnh lập tức biến sắc. Rõ ràng   chính bà   lên tiếng mời,  mà Tần Chiêu Chiêu   nhận lời, chẳng  là coi thường bà  ?
Trong lòng vốn  hẹp hòi, giờ còn  bẽ mặt  bao nhiêu ,   bà  nuốt trôi cục tức ? Nghĩ đến chuyện con trai   đón về ăn Tết, chỉ đưa chút đồ   mất, cả kỳ lễ tết cứ lủi thủi một , bà  càng tức tối hơn.
Tần Chiêu Chiêu mặc kệ thái độ khó chịu của bà , gật đầu đồng ý đến nhà Lý Hạ – một  phụ nữ trẻ tuổi trong xóm.
Lý Hạ là vợ của con trai trưởng nhà họ Lý. Chị  lấy chồng   bao lâu thì  chồng đột quỵ, liệt giường suốt nhiều năm. Chăm sóc  bệnh vất vả đến mức chị   thể  , hai cô chị chồng thì chẳng đoái hoài gì, tất cả gánh nặng đổ lên vai một  Lý Hạ.
Nhìn cảnh , Tần Chiêu Chiêu cũng  chút đồng cảm. Bất cứ ai nếu chỉ  lo liệu một hai ngày thì còn chịu đựng , nhưng kéo dài đến mấy năm thì e rằng đến sắt đá cũng  mòn.
Lý Hạ mong rằng cô  thể chữa khỏi cho  chồng , ít nhất là giúp bà  tự  dậy,   một chút, tự lo liệu những chuyện nhỏ nhặt hàng ngày. Như , cuộc sống của chị  cũng đỡ phần nào vất vả.
 đột quỵ lâu năm   teo cơ, tê liệt gần hết các chức năng vận động. Nếu  hồi phục,  chỉ cần thời gian dài mà còn  kiên trì trị liệu.
Tần Chiêu Chiêu cân nhắc  chậm rãi :
"Trường hợp của  chị   là  thể điều trị, nhưng  để quá lâu, khả năng hồi phục cũng  nhỏ. Nếu theo đúng phác đồ, ít nhất  mất một năm rưỡi kiên trì vật lý trị liệu thì may  mới  hiệu quả."
Nghe , mắt Lý Hạ sáng lên, vội hỏi:
"Vật lý trị liệu là gì? Có đắt lắm ? Nếu chi phí quá cao, nhà  sợ là  gánh nổi."