Lục Trầm trầm giọng đề xuất: "Vậy thì cô kiện họ."
Dương Cúc lập tức lắc đầu, gần như phản xạ: "Không ! Làm gì  chuyện con dâu  kiện bố  chồng? Xã hội  ai mà chẳng coi trọng danh tiếng? Chồng  mới mất  bao lâu, nếu  kiện bố   , chắc chắn    mắng chết. Mà  khi   ở  suối vàng cũng  nhắm mắt nổi."
Tần Chiêu Chiêu thở dài. Cô hiểu suy nghĩ . Ở thời đại , danh tiếng quan trọng hơn bất cứ thứ gì. Một khi  gán cho cái mác "đứa con dâu bất hiếu", dù  lý đến  cũng coi như xong.
Lục Trầm cũng gật đầu đồng tình. Nếu  thể giải quyết hòa bình thì nên thử, chỉ khi nào  còn cách nào khác mới nhờ đến pháp luật.
Anh  Dương Cúc, chậm rãi hỏi: "Vậy   cô định thế nào? Cứ để họ bám riết mãi  ?"
Dương Cúc ngẩn . Một lúc , cô lắc đầu, giọng đầy bất lực: "Bây giờ  cũng     ..."
Tần Chiêu Chiêu mím môi. Cô vốn là  thẳng thắn,  chịu nổi cảnh  bắt nạt, càng  thể khoanh tay   một  phụ nữ yếu đuối  chèn ép đến đường cùng.
Nếu hiểu  một chút về pháp luật  thể giúp ích  cho Dương Cúc, cô nhất định sẽ giúp.
Nghĩ , cô : "  gặp bố  chồng và  cả chồng cô. Xem thử đám   vô liêm sỉ đến mức nào mà ngang nhiên chiếm nhà  khác, còn  đuổi chủ nhà ?"
Tần Chiêu Chiêu bình tĩnh  Dương Cúc, chậm rãi :
"Không  nhờ pháp luật thì chỉ còn cách    chuyện với nhà chồng cô. Cố gắng thương lượng  cho cả hai bên đều  thể chấp nhận . Nếu họ vẫn cứ đòi cả nhà lẫn tiền của cô,  thì  còn gì để  nữa, pháp luật sẽ giúp cô bảo vệ quyền lợi của  con cô."
Lục Trầm gật đầu, đồng tình với quan điểm của vợ.
"Rất  lý."
Dương Cúc thở dài, nét mặt vẫn đầy lo lắng:
"Nhà chồng  tham lắm.   thể đưa cho họ những gì họ đáng  hưởng, như tiền trợ cấp của chồng .  ngoài  đó ,    đưa thêm một đồng nào. Nếu như  thì e là sẽ  thỏa thuận  ."
Tần Chiêu Chiêu khẽ :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/1156.html.]
"Vậy thì đưa bọn  đến nhà cô.  sẽ giúp cô  chuyện với họ."
Dương Cúc kinh ngạc  Tần Chiêu Chiêu, ánh mắt đầy vẻ  tin nổi.
Thời buổi , ai  rảnh rỗi  lo chuyện nhà  khác?
"Hai  thật sự sẵn lòng giúp  thương lượng với bố  chồng ?"
"Ừ." Tần Chiêu Chiêu gật đầu chắc nịch. Lục Trầm cũng   ý định từ chối.
Nhận  câu trả lời của hai , khuôn mặt u ám của Dương Cúc cuối cùng cũng giãn . Cô mỉm , giọng  cũng dịu hơn  nhiều.
"Khánh Khánh, hôm nay    xem phim nữa,   con? Cô và chú Lục sẽ về nhà chúng ."
Quách Khánh Khánh tuy nhỏ tuổi nhưng  hiểu chuyện.
Tuy  nắm rõ  bộ câu chuyện của  lớn,  bé vẫn mơ hồ hiểu  rằng cô chú đang giúp  .
"Được ạ! Chú Lục nhớ bảo   trả  phòng cho con nhé. Nhà nhỏ lắm, phòng của con   cả lấy mất ."
Lục Trầm bật , xoa đầu  bé:
Mộng Vân Thường
"Được, để chú xem thế nào."
Nhà của Dương Cúc  ở khu ngoại ô phía đông, cách đây  bảy tám dặm,  bộ  tiện nên bốn  đón xe buýt đến đó.
Vừa bước đến cổng, một chậu nước lạnh bất ngờ  hắt  từ trong sân, suýt nữa tạt thẳng   họ.
Dương Cúc giật , lập tức  chắn  mặt Tần Chiêu Chiêu, tức giận quát lên:
"Chị dâu, chị  cái gì ? Không thấy    ngoài ?"