Lời  dứt, sắc mặt bố chồng lập tức sa sầm.
"Con  chuyện với bố  kiểu gì thế hả? Không    ? Cháu nội của bố còn ở ngay đây kìa!"
Dương Cúc  lạnh.
"Thằng bé tự   !"
Chị dâu cô thấy tình hình  , lập tức xen  hòa giải.
"Em cũng  cần   thế. Bố  chẳng  ý gì khác . Chỉ là nếu em báo  thì họ còn chuẩn  tiếp khách đàng hoàng hơn thôi."
Vừa , cô   lén liếc mắt với bố  chồng.
Lúc ,  chồng Dương Cúc mới để ý đến Lục Trầm. Bà  nheo mắt  kỹ, như thể cuối cùng cũng nhớ  gì đó.
"Chúng  gặp  ,  là chiến hữu của con trai , đúng ?"
Lục Trầm mỉm , nhẹ nhàng gật đầu.
"Phải, hôm tang lễ   đến viếng.  còn tưởng bác  nhớ  cơ đấy."
Mẹ chồng Dương Cúc vội  xòa.
"Sao  thể quên  chứ! Mời  nhà  ."
Có câu  của bà ,  khí căng thẳng cũng dịu  đôi chút.
Mộng Vân Thường
Cả nhóm   trong nhà chính.
Bên trong cũng chẳng ấm áp hơn là bao,  lẽ vì   hệ thống sưởi. Dù , đồ đạc trong nhà khá đầy đủ, chứng tỏ cuộc sống  đây cũng  đến mức quá khó khăn.
Mọi   lượt  xuống ghế. Dương Cúc rót nước sôi cho khách và cả bố  chồng,  đó  xuống bên cạnh Tần Chiêu Chiêu. Khánh Khánh ngoan ngoãn rúc  lòng .
Uống một ngụm  nóng, Lục Trầm mở lời .
"Bác trai, bác gái,   Dương Cúc  dạo  trong nhà  chút chuyện  vui vì vấn đề tiền trợ cấp. Không   đúng ?"
Hai ông bà già đưa mắt  ,  đồng loạt  sang Dương Cúc, giọng điệu  vui.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/1158.html.]
"Con   phiền đồng chí Lục hả? Chuyện nhà  thì tự giải quyết,  cứ  kéo  ngoài ?"
Giọng bố chồng cô  trầm xuống, đầy khó chịu.
Dương Cúc còn  kịp phản bác, Lục Trầm   nhạt, chậm rãi lên tiếng.
"Không    bác. Chúng  chỉ tình cờ gặp   đường thôi. Hơn nữa,  nhà hy sinh vì nước,  chỉ riêng , dù Dương Cúc  đến bất cứ đơn vị nào, họ cũng sẵn lòng giúp đỡ."
Lời  của Lục Trầm  rõ ràng, mục đích của chuyến   là để giải quyết chuyện của Dương Cúc.
Những   trong phòng đều  sống hơn nửa đời , chẳng ai là  hiểu  ẩn ý trong lời  .
Bố chồng Dương Cúc lạnh mặt, hất cằm :
"Chuyện nhà chúng   cần ai xen .  là   đầu trong nhà,   là đủ. Người ngoài  cần nhúng tay."
Ông  là kiểu đàn ông nóng tính, gia trưởng, cố chấp với những quan niệm lạc hậu từ thế hệ .
Chỉ cần  chuyện gì   ý, ông  sẵn sàng trở mặt ngay mà chẳng cần  đúng sai.
Những  như thế thường hành động bốc đồng, để cảm xúc lấn át lý trí, nhưng cũng chính vì  mà  giỏi tính toán sâu xa. Nếu  cách khéo léo khích lệ,   thể sẽ lay chuyển .
Người thật sự đáng sợ  là  chồng và chị dâu của Dương Cúc.
Hai  đàn bà  bề ngoài tỏ   thiện, trong lòng  đầy mưu mô, giỏi che giấu nhưng  dễ đối phó.
Không thấy  chồng của Dương Cúc ,  lẽ   ngoài. Không rõ tính cách   , nhưng  thể cùng bố   nhòm ngó căn nhà của  em trai  mất thì chắc chắn cũng      gì.
Tần Chiêu Chiêu im lặng quan sát một lúc, đến khi  nắm  phần nào tính cách của từng  trong phòng, cô mới cất giọng đều đều:
"Không thể  như    bác trai. Bây giờ là thời đại mới, là xã hội pháp quyền. Dù bác  đầu trong gia đình, lời  của bác cũng chỉ mang tính tham khảo thôi. Nếu bác dùng danh nghĩa  lớn mà ép buộc  khác, thì đó là hành vi vi phạm pháp luật."
Cô  ngừng ,  tiếp tục:
"Chồng của Dương Cúc hy sinh vì đất nước, nhà nước  những chính sách ưu đãi dành riêng cho gia đình liệt sĩ. Những ai  hưởng lợi từ chính sách  đều  quy định rõ ràng, gồm vợ con và bố   ."
Sắc mặt bố  chồng Dương Cúc  đổi, nhưng vẫn  lên tiếng.
Tần Chiêu Chiêu mỉm , bình tĩnh  tiếp:
"Nói về quyền thừa kế, pháp luật quy định rõ ràng: tài sản của  mất sẽ  chia  ba phần. Vợ con hưởng hai phần ba, bố  hưởng một phần ba. Ví dụ như căn nhà , giả sử giá trị hiện tại là 2000 đồng. Vì đây là tài sản chung của hai vợ chồng, nên mỗi  nắm giữ một nửa, tức là chồng cô   1000 đồng."