Cô giơ một ngón tay lên, ánh mắt sắc bén quét qua những  trong phòng:
"Trong  1000 đồng đó, vợ con    hưởng hai phần ba, tức là 666,6 đồng. Bố    chỉ nhận  333,3 đồng.  ngay cả con   cũng   tuyệt đối. Tòa án sẽ căn cứ  tình hình thực tế để đưa  phán quyết phù hợp. Điều đó  nghĩa là... khoản cuối cùng hai bác nhận   thể còn ít hơn mức ."
Cô ngừng  một chút,  thẳng  mắt bố chồng Dương Cúc,  rành mạch từng chữ:
"Cho nên việc  sở hữu căn nhà   nhận  bộ khoản tiền bồi thường... là chuyện  thể. Pháp luật  cho phép."
Mộng Vân Thường
Bầu  khí trong phòng lập tức trở nên căng thẳng.
Dương Cúc tròn mắt  Tần Chiêu Chiêu, ánh mắt đầy ngưỡng mộ.
Cô   ngờ Tần Chiêu Chiêu  chỉ xinh  mà còn hiểu  rộng đến . Những điều luật rõ ràng như thế ,  giờ cô   từng   ai giải thích cụ thể như .
Bố  chồng và chị dâu Dương Cúc mặt mày sa sầm. Tuy nhiên,  ai lên tiếng phản bác.
Tần Chiêu Chiêu nhướng mày,  ngay bọn họ  từng tham khảo ý kiến từ   chuyên môn, kết quả nhận  chắc chắn giống hệt những gì cô  .
Chính vì , nhà chồng Dương Cúc  kiện  tòa để tranh giành nhà cửa  tiền bạc. Họ     cơ hội thắng.
Họ chỉ  tiếp tục bám trụ ở đây, tìm cách gây áp lực lên Dương Cúc.
Dù , cô  còn trẻ, sớm muộn gì cũng sẽ tái hôn. Đến lúc đó, họ tin rằng cô  sẽ tự nguyện rời , để  căn nhà .
Chỉ là bọn họ  ngờ, Dương Cúc  dám nhờ  đến giúp đỡ.
Bố chồng Dương Cúc đập mạnh tay xuống bàn, giận dữ gằn giọng:
"  quan tâm đến luật pháp   luật pháp!   tin  mấy thứ đó!  chỉ  tài sản của con trai  là của ! Còn Dương Cúc? Nó chỉ là  ngoài! Một  đàn bà trẻ thế ,   chắc chắn sẽ lấy chồng khác! Vậy chẳng  tài sản của con  sẽ rơi  tay  khác  ?"
Tần Chiêu Chiêu chẳng hề nao núng  thái độ dữ dằn của ông .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/1159.html.]
Cô vẫn mỉm , giọng điềm đạm:
"Bác trai, bác đừng giận. Đất nước  bây giờ lấy pháp luật  nền tảng, đối xử bình đẳng với tất cả công dân. Bác  tin   cũng  quan trọng, vì cuối cùng  việc vẫn  tuân theo pháp luật."
Cô  sang Dương Cúc,  chậm rãi :
"Dương Cúc  đưa chuyện   tòa   vì cô  sợ hãi, mà vì cô  vẫn nghĩ đến tình nghĩa vợ chồng, nghĩ đến hai bác là ông bà nội của con trai . Nếu   vì đứa trẻ, e rằng cô   sớm dùng đến pháp luật để giải quyết ."
“Trên đời  ngoài Dương Cúc , chỉ  hai bác là   thiết nhất của đứa trẻ. Hơn nữa,   chỉ  một đứa con trai duy nhất. Hai bác cũng   con   suối vàng  chịu day dứt,  thể yên nghỉ đúng ?”
Lời của Tần Chiêu Chiêu rơi xuống, căn phòng rơi  im lặng.
Bố chồng Dương Cúc  lập tức đáp , nhưng ánh mắt hai ông bà già rõ ràng  d.a.o động.
Nhìn thấy bố  chồng bắt đầu lung lay, sắc mặt chị dâu Dương Cúc tối sầm.
Cô    bỏ bao công sức để thuyết phục hai ông bà đổi ý, khiến họ tin rằng  mới là  nên giữ   bộ tài sản và tiền bồi thường. Vậy mà chỉ vì vài lời của Tần Chiêu Chiêu, sự kiên quyết của họ   lay chuyển. Cô  tuyệt đối  thể để chuyện  xảy .
Chị dâu mỉm , giọng điệu dịu dàng nhưng đầy châm chọc:
“Em dâu , em   là  đúng . Nếu thật sự nghĩ cho em rể, em  nên gọi  ngoài đến để gây khó xử cho bố . Em cũng  đấy, bố vốn là   coi trọng sĩ diện, cả đời luôn sống ngay thẳng,  từng để ai xem thường. Vậy mà hôm nay em  lôi pháp luật, lôi chồng em, lôi cả con cái  để  chuyện. Em thử nghĩ xem,   chẳng  là đang sỉ nhục bố ?”
Lời  dứt, sắc mặt bố chồng Dương Cúc lập tức đanh .
"Không cần  gì thêm nữa. Mọi   hết !"
Dương Cúc  sang  chị dâu  mặt, trong lòng đầy căm ghét.
“Bố  đừng  chị   bậy. Nếu con  nghĩ đến hai ,  nghĩ đến chuyện hai  là ông bà nội của Khánh Khánh  chuyện con  từng là vợ của chồng con, con  chẳng để bố  ở  đây đến bây giờ.
Con  chuyện    do bố , mà là     xúi giục. Có  sợ con giữ  tài sản của chồng con, nên  tiếc bịa chuyện để chia rẽ chúng .
Bố  lo con tái hôn,  tài sản sẽ rơi  tay  ngoài, đúng ?  bố  cứ yên tâm. Chồng con  còn, con sẽ ở  nuôi con trai suốt đời, tuyệt đối  tái giá. Sau ,  bộ tài sản của con sẽ để  cho Khánh Khánh. Bố   thể tin tưởng con  chứ?”