Mẹ chồng Dương Cúc, giọng điềm tĩnh hơn :
“Dương Cúc, thật bố ý định lấy nhà tiền trợ cấp của con. Chuyện cũng chẳng liên quan gì đến chị cả, tất cả những gì bố đều vì cháu nội mà thôi.
Con đừng trách bố , cũng đừng trách cả chị dâu. Dù thì chúng vẫn là một gia đình.”
Cả Tần Chiêu Chiêu và Lục Trầm đều bất ngờ khi bà đột nhiên thông suốt như .
Ngay cả Dương Cúc cũng ngạc nhiên, đoán chồng còn định gì tiếp theo.
Cô bình tĩnh đáp: “Con trách ai cả. Con hiểu suy nghĩ của bố .”
Mẹ chồng gật đầu, ánh mắt dần dịu :
Mộng Vân Thường
“Ừ, con hiểu như , vui vì chọn nhầm con dâu. Không bố tin con, nhưng giấy cam kết vẫn .
Mẹ cũng mong hai đồng chí cùng con chứng, ký tên .”
Dương Cúc còn kịp phản ứng, bà tiếp:
“Con cần thề sống thề c.h.ế.t rằng cả đời tái giá, như thế đúng với đạo lý. Chỉ cần con chăm sóc cho cháu nội, nuôi dạy thằng bé trưởng thành, tự lập, khi đó sẽ còn ai ý kiến gì.
Đến lúc đó, con gì cũng là tự do của con.
Nếu con những điều , phần của bố cũng để cho cháu.
Ngày mai, bố sẽ thu dọn về nhà.”
Lời thì đấy, nhưng cuối cùng, cô vẫn quyền lựa chọn.
Nói tới lui, suy cho cùng vẫn là tin tưởng cô .
điều đó chẳng còn quan trọng nữa. Dù , bọn họ cũng chỉ là bố chồng, bố ruột của cô.
Tin tin, đối với cô cũng còn ý nghĩa.
Chỉ cần trong lòng họ vẫn nghĩ cho Quách Khánh Khánh, chỉ cần quyết định của họ đều xuất phát từ việc lo lắng cho đứa trẻ, thì cô cũng so đo gì.
Điều khiến cô khó xử là chuyện nhà kéo theo ngoài cuộc.
Không ai cuốn mâu thuẫn gia đình khác, nhất là những chuyện rắc rối thế .
Cô suy nghĩ một chút :
“Bố , chúng thể tìm một bên thứ ba khác chứng. Hai vợ chồng họ chỉ là bạn của con, để họ chứng thế .”
Mẹ chồng lập tức lắc đầu:
“Người khác tin, chỉ tin hai đồng chí . Dù , trong quân đội vẫn đáng tin hơn.”
Nói , bà sang Tần Chiêu Chiêu và Lục Trầm:
“Hai cô là bạn của Dương Cúc, chẳng lẽ chuyện giúp ?”
Tần Chiêu Chiêu vốn dĩ còn chút thiện cảm với bà , cảm thấy cuối cùng cũng hiểu chuyện.
Không ngờ , vòng vo một hồi, bà vẫn là một con cáo già.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/1162.html.]
Lôi vợ chồng cô , chẳng vì nắm chắc Dương Cúc hơn ?
Một bà lão đầy thủ đoạn.
Dương Cúc gặp gia đình như , đúng là cừu non rơi miệng sói.
Lục Trầm liếc Tần Chiêu Chiêu, ánh mắt như đang dò hỏi.
Tần Chiêu Chiêu cũng cùng suy nghĩ với , nhẹ nhàng gật đầu.
Thấy cô đồng ý, Lục Trầm mới lên tiếng, giọng nghiêm túc:
“Dương Cúc, cô suy nghĩ kỹ ?
Chỉ cần cô chắc chắn thể , và Chiêu Chiêu sẽ bảo lãnh cho cô.
nếu cô , vẫn thể giải quyết vấn đề bằng con đường pháp luật.”
Dương Cúc do dự:
“ kiện tụng gì cả. cũng thể để chồng yên lòng.”
"Trước đây, từng với em rằng, hồi nhỏ bố hy sinh nhiều vì . Em cũng hứa sẽ cùng phụng dưỡng bố chồng.
Bây giờ, dù còn nữa, em cũng thể thất hứa.
Nếu một bản cam kết thể giải quyết vấn đề giữa chúng , thì dù đánh đổi cả phần đời còn , em cũng chấp nhận."
Lời của Dương Cúc khiến cả nhà lặng . Bố chồng cô, ánh mắt chút xao động. Ngay cả Tần Chiêu Chiêu cũng khỏi cô bằng con mắt khác.
Người phụ nữ thoạt trông yếu đuối, nhưng thực kiên cường.
Chị dâu của Dương Cúc thì khác, cô trừng mắt, trong lòng khinh bỉ—vì một đàn ông mất mà đánh đổi cả đời, nếu ngu ngốc thì cũng là vấn đề.
Bố chồng Dương Cúc dù xiêu lòng sự chân thành của cô, nhưng vẫn yên tâm. Đời còn dài, ai dám chắc biến cố?
Bản cam kết chính là viên thuốc an thần của họ.
Hai ông bà gì thêm, chỉ im lặng về phía Tần Chiêu Chiêu và Lục Trầm, như đang chờ đợi câu trả lời của họ.
Lục Trầm thấy Dương Cúc quyết tâm, liền gật đầu:
"Nếu cô suy nghĩ kỹ, chúng vấn đề gì. và vợ thể chứng, cùng cô thành việc ."
Dương Cúc xúc động hai vợ chồng trẻ.
Cô ngờ, giữa cảnh , hai sẵn sàng giúp . Cô và Lục Trầm chỉ mới gặp ba , với Tần Chiêu Chiêu, thậm chí còn ít hơn.
Thế mà họ tin cô đến mức .
Cô cúi đầu, giọng nghẹn ngào: "Cảm ơn hai ."
Tần Chiêu Chiêu nhẹ vỗ vai cô, mỉm :
"Không cần cảm ơn. Cô xứng đáng chúng ."
Ngay đó, tiến hành bản cam kết.