Tất cả gần như tất, nhưng đến phút cuối, chồng Dương Cúc đưa một yêu cầu:
"Bổ sung thêm một điều khoản. Nếu Dương Cúc đúng những gì cam kết, Tần Chiêu Chiêu và Lục Trầm sẽ chịu trách nhiệm."
Câu khiến khí trở nên ngột ngạt.
Dương Cúc lập tức phản đối:
"Không cần thiết ! Con ký cam kết , những gì con hứa con chắc chắn sẽ . Hà cớ gì liên lụy đến hai họ?"
bà vẫn kiên quyết:
"Nếu điều khoản , trong lòng thể yên tâm ."
Không còn cách nào khác, Dương Cúc đành nhượng bộ.
Khi ký xong, cô cầm bản cam kết tay, trong lòng đầy bất lực. Nhìn hai giúp đỡ , cô khẽ :
"Hai yên tâm, những gì trong đây, nhất định sẽ thực hiện. sẽ gây phiền phức gì cho hai ."
Tần Chiêu Chiêu , vỗ vai cô an ủi:
"Không . và tin cô."
Sau khi cả hai bên ký tên bản cam kết, mỗi giữ một bản.
Chị dâu của Dương Cúc thấy kế hoạch của thất bại, trong lòng vô cùng khó chịu.
Cô cam tâm để bọn họ vui vẻ mà gì. Nghĩ , cô liền cất giọng:
"Bố , đến phòng công chứng một chuyến, đóng dấu xác nhận. Có hiệu lực pháp lý vẫn hơn."
Bố chồng Dương Cúc , lập tức gật đầu đồng tình.
Dương Cúc phản đối, chỉ chút áy náy vì phiền Tần Chiêu Chiêu và Lục Trầm. Tần Chiêu Chiêu nhanh chóng xua tay:
"Không . Chỉ là một chuyến công chứng, chúng cùng cô mà."
Thái độ chân thành của cô khiến Lục Trầm khỏi cảm thấy tự hào— một vợ như Tần Chiêu Chiêu, đúng là may mắn của .
Thế là, một nhóm bắt xe buýt đến phòng công chứng.
Nhân viên ở đó cầm hai tờ giấy cam kết lên xem, khỏi nhíu mày.
Anh công chứng nhiều loại giấy tờ, nhưng cam kết cho con dâu mất chồng tái giá thì đây là đầu tiên gặp.
Sau khi kỹ, nhân viên công chứng Dương Cúc, giọng nghiêm túc:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/1163.html.]
"Cô chắc chứ? Một khi công chứng, sẽ bất lợi cho cô."
Dương Cúc hề do dự: " nghĩ kỹ . Anh cứ đóng dấu ."
Nhân viên gật đầu, nhưng khi việc, liếc sang hai ông bà già bên cạnh cùng phụ nữ trẻ cùng họ, giọng điệu thâm sâu:
"Làm , chừa đường lui cho , còn dễ mặt . Đừng để chuyện đến tuyệt tình."
Lời khiến bố chồng Dương Cúc đỏ bừng mặt.
Mẹ chồng cũng chút ngượng ngùng, nhưng vẫn giả vờ thấy.
Chị dâu Dương Cúc thì chỉ đó, mặt đanh . Cô thể lấy nhà cũng như tiền nữa.
Ra khỏi phòng công chứng, chồng sang Dương Cúc, giọng điệu dịu xuống một chút.
"Con cũng đừng trách bố . Mọi chuyện đến nước , bố chỉ vì nghĩ cho cháu nội mà thôi."
Mộng Vân Thường
Dương Cúc im lặng, đáp.
Bà thấy cũng thêm, chỉ tiếp tục:
"Giờ cả nhà sẽ về thu dọn đồ đạc, sáng mai lên đường sớm."
Dương Cúc khẽ thở dài. Dù trong lòng mong gặp những thêm một phút nào nữa, nhưng sự giáo dưỡng khiến cô thể những lời quá tuyệt tình.
"Không vội, nếu bố , thể ở thêm hai ngày cũng ."
"Không cần ." Mẹ chồng khoát tay, vẻ mặt chút sốt ruột. "Cả nhà cũng ở đây lâu . Căn nhà bên ai trông nom, trong lòng yên tâm. Đến lúc về thôi."
Nghe , chị dâu xen , :
"Mẹ , cả nhà đến đây lâu như , chơi cả. Hay là ở thêm hai ngày về?"
Mẹ chồng lập tức lườm chị một cái, chút khách sáo:
"Ở đây gì mà chơi? Không tiền thì cũng thấy chướng mắt. Đừng nghĩ đến những thứ thuộc về nữa, ngày mai về thôi!"
Nói xong, ánh mắt bà chuyển sang Quách Khánh Khánh.
Suốt từ đầu đến giờ, đứa bé vẫn né tránh gần bọn họ. Cứ trốn mãi lưng nó. Cảnh khiến bà cảm thấy khó chịu.
"Khánh Khánh, đây để bà bế nào."
Quách Khánh Khánh bám c.h.ặ.t t.a.y , lắc đầu:
"Con ở với ."