Thảo Hoa   thì lập tức cau mày.
Bà   từng nghĩ rằng chồng  sẽ  bà  xin . Trong lòng bà   cảm thấy bản  sai, tại   xin ?
Vừa định lên tiếng phản đối, thì  bắt gặp ánh mắt cảnh cáo của Tần Thành.
Lời  đến miệng, bà  đành nuốt trở .
Bà   ngốc, hiểu  dụng ý của chồng .
Tần Thành   là để xoa dịu ông bà cụ, giữ  tiền lương hưu,  để bố chồng đòi .
Mặc dù vợ chồng họ đều  , nhưng bà  chỉ là công nhân tạm thời, đến giờ vẫn   cơ hội chuyển thành nhân viên chính thức.
Tần Thành là công nhân chính thức, nhưng dù  cũng chỉ là công nhân.
Tiền lương của hai  cộng  chỉ hơn năm mươi đồng một chút.
Trong nhà còn hai đứa con nhỏ đang  học, nếu   tiền lương hưu của bố chồng,  tiền đó sẽ  đủ chi tiêu.
Một gia đình bốn , mỗi tháng ít nhất cũng  tiêu  ba mươi đồng,  lúc phát sinh thêm thì càng khó khăn hơn.
Vậy nên, tiền lương hưu của ông cụ vô cùng quan trọng với họ.
Bà  hiểu rõ điều đó, hai ông bà cụ đương nhiên cũng     .
Tần Thành  một tràng dài, tất cả chỉ là tìm cớ cho vợ .
Trong từng câu chữ đều mang hàm ý trách móc bố   quá lên, khiến  chuyện thêm phức tạp.
Lời xin  cũng chẳng  chút thành ý nào.
Quan trọng nhất, từ đầu đến cuối, ông   hề nhắc đến chuyện tiền lương hưu.
Bà cụ Tần tức đến run cả tay:
"Anh đang trách bố    điều, so đo với con cháu ?"
Thấy bà cụ giận đến , trong lòng Thảo Hoa  vui mừng khôn xiết.
Đây là  đầu tiên bà  cảm thấy chồng  cũng  chút tác dụng.
Bà   mãi cũng  chọc giận  bà cụ đến mức ,  mà hôm nay Tần Thành   thể  .
Bà  hiểu rõ hơn ai hết, hai ông bà cụ thương Tần Thành.
Chính vì điều đó, bà  mới dám  tới.
Bố  chồng  giận thế nào  nữa, cuối cùng cũng sẽ nhượng bộ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/1171.html.]
Tần Thành  chọc bà cụ tức chết, kết quả vẫn sẽ  tha thứ.
Đây chính là lý do khiến bà  dám  loạn.
Tần Thành còn đang định  thêm, thì bà cụ Tần  lạnh lùng cắt ngang:
"Anh đừng ngụy biện nữa!
Rõ ràng là vợ   loạn, giờ  trách chúng   lớn chuyện ?
Anh  cho rõ đây,  nhắc   cuối cùng:
Trả  tiền lương hưu cho bố , để chúng  tự thuê nhà ở.
Hiện tại,  và ông    dính dáng gì đến hai  nữa!"
Tần Thành   , giọng điệu mang theo chút thỏa hiệp:
"Mẹ,  thể đừng  loạn nữa ? Chúng con  cần chiếc vòng tay đó nữa,  ? Hai  vẫn tiếp tục ở  nhà con, gia đình chúng  cứ như  đây ."
Anh  dừng  một chút,  tiếp tục:
"Cháu trai của hai  là do ông bà nuôi lớn, nó cũng  thể rời xa ông bà nội ."
Câu    chỉ là dỗ dành, mà còn là một lời nhắc nhở ngầm.
Thảo Hoa  bên cạnh, sắc mặt âm trầm. Bà  cũng hiểu rõ, nếu  lấy   chiếc vòng tay,   khả năng ngay cả tiền lương hưu của ông cụ Tần cũng chẳng giữ .
Càng nghĩ, lòng bà  càng dâng lên một cỗ hối hận.
Đối mặt với sự cứu vãn tình thế của chồng, bà   lên tiếng phản bác, coi như ngầm thừa nhận lời   .
 bà cụ Tần thì .
Tổn thương mà con trai gây , bà   thấu từ lâu.
Ông   giữ bố     vì lo lắng,   vì tình , mà chỉ đơn giản là vì nếu hai  già dọn , sẽ chẳng còn ai trông con cho ông  nữa.
Đến lúc đó, ngay cả  tiền lương hưu cũng  nhả , đúng là quá  đáng.
Ý định rời  của bà cụ càng thêm kiên định.
Bà  sang  chồng , nhẹ nhàng hỏi:
Mộng Vân Thường
"    về nữa. Ông thì ?"
Ông cụ Tần nãy giờ im lặng, lúc  cũng chỉ chậm rãi gật đầu:
" cũng nghĩ . Chúng    hết sức , nhưng giờ cũng già , chẳng còn sống  bao lâu nữa.  chỉ   sống những ngày tháng thoải mái."
Trên gương mặt già nua của bà cụ Tần hiện lên một nụ  nhẹ nhõm.