Bà  đầu  Tần Thành và vợ ông , ánh mắt  còn chút lưu luyến nào.
"Các   rõ  đấy. Tần Thành, nếu  còn chút hiếu thảo, thì hãy trả  sổ tiết kiệm tiền lương hưu của bố  . Hãy trả tự do  cho chúng ."
Một câu  khiến cả phòng bệnh như chìm  tĩnh lặng.
Không chỉ Tần Thành, mà ngay cả Tần Chiêu Chiêu cùng những   hóng chuyện cũng  ngờ,   ông bà cụ  quyết liệt đến .
Không đợi ai lên tiếng, Thảo Hoa  cắn răng, nghiến giọng:
"Không thể nào! Hai   tặng vòng tay cho cháu chắt ,  thì tiền lương hưu đương nhiên  đưa cho cháu trai! Hai  còn  lấy  sổ tiết kiệm? Mơ !"
Bà cụ Tần  bộ dạng ăn vạ của bà , chỉ nhàn nhạt đáp:
"Chúng   cần gia đình các  trả  hết sổ tiết kiệm. Chỉ cần để  một trăm đồng, đủ để thuê nhà, đủ sống một tháng là ."
Thảo Hoa thoáng sững .
Một trăm đồng?
Chỉ   ?
Tiền lương hưu của ông cụ một tháng chỉ  bốn mươi đồng, nhưng hơn chục năm qua,  tiền đó đều  vợ chồng bà  nắm giữ. Chi tiêu trong nhà, đều dựa  khoản tiền đó.
Sổ tiết kiệm của hai ông bà thì   bà  thao túng từ lâu. Những khoản tiền dư , bà  đều gửi  sổ tiết kiệm riêng, vốn chẳng để  đồng nào trong tài khoản của ông cụ.
Mộng Vân Thường
Nói cách khác, giờ   lấy , cũng  .
Bà cụ Tần đưa  con  "một trăm đồng" chẳng qua là để  trắng  chuyện  mà thôi.
Sắc mặt Thảo Hoa u ám, bà   sang chồng :
"Ông cũng nghĩ  ?"
Tần Thành cắn chặt răng, sắc mặt khó xử đến cực điểm.
Dù  tham lam đến , ông  cũng  chiếm đoạt tiền dưỡng già của bố   là chuyện vô đạo đức.
Huống hồ gì, lúc  đây, gia đình  cả cũng đang  mặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/1172.html.]
Ngoài cửa phòng bệnh, vô  ánh mắt đang  chằm chằm .
Nói thẳng  là  đưa, ông  cũng  xuống nước nổi.
 bảo ông  lấy tiền lương hưu  thì Thảo Hoa chắc chắn  đồng ý.
Thực , ngay cả bản  ông  cũng  .
Ông  hiểu quá rõ, khoản tiền đó quan trọng thế nào với gia đình .
Một khi bố cắt đứt tiền dưỡng già,  cũng sẽ  giúp ông  trông con nữa.
Từ khi kết hôn đến nay, Thảo Hoa  từng  việc nhà. Hơn mười năm nay,  việc trong gia đình đều do bố  ông  gánh vác.
Nếu bây giờ bố  rời ,  thể tưởng tượng  cuộc sống   của ông  sẽ thảm đến mức nào.
Tần Thành cắn chặt răng, nhất thời   nổi một câu.
Chính bộ dạng tiến thoái lưỡng nan của con trai khiến bà cụ Tần bất lực bật .
Cười đến cay đắng.
 , đến tận lúc , bà còn  thể trông chờ gì  đứa con trai  nữa ?
Tần Thành thấy   , trong lòng hoảng loạn đến mức mặt đỏ bừng như thể  uống nửa cân rượu mạnh.
Ông  ho khan một tiếng, cố lấy  khí thế:
"Mẹ,  thực sự  thể cho chúng con một cơ hội ? Giết  còn  thể tha thứ, con sẽ để Thảo Hoa xin  !
Xin  tha thứ cho chúng con! Gia đình chúng con  thể thiếu bố  ! Chúng   thể trở  như  đây,   ?"
Bà cụ Tần  con trai , ánh mắt tràn đầy mệt mỏi.
"Con trai , con thương xót bố  ." Bà chậm rãi , giọng điệu gần như là van nài.
"Mẹ với bố con già , chỉ  sống những ngày tháng yên bình. Con thành  cho bọn  ,  ?
Đã ầm ĩ đến mức  , chúng   thể sống chung với  nữa.
Bố  chẳng cần gì trong nhà cả, chỉ cần trong sổ tiết kiệm  một trăm đồng.