Lý Lệ Hoa bĩu môi, lườm ông: "Ai cần ông cảm ơn chứ. Ông đối xử  với , nên  mới  so đo với bố  ông.   tất cả là vì ông,  liên quan gì đến họ ."
Tần Trung bật , giơ hai tay lên như đầu hàng: "Được, , ! Sau  bà chính là ông trời của . Nửa đời  của Tần Trung  đều  lời bà hết!"
"Bà bảo   hướng đông,  tuyệt đối  rẽ sang hướng tây. Bà bảo   về nam,  tuyệt đối  ngó sang bắc."
"Ông tự  đấy nhé,  nhớ kỹ ."
Lý Lệ Hoa về nhà, trong bếp  dậy lên mùi thơm của nồi canh cá. Bà  gỡ hết xương cá trê thì mùi đậu phụ hầm quyện với nước dùng béo ngậy cũng bốc lên.
Tần Trung đang nấu cơm, tiện tay xào thêm đĩa khoai tây thái sợi.
Lý Lệ Hoa  nồi canh sóng sánh,  khỏi nghĩ đến con gái và con rể. Bà than thở: "Canh ngon thế  mà Chiêu Chiêu với Lục Trầm   uống."
Tần Trung múc thức ăn  bình giữ nhiệt,  đáp: "Lần  bọn nhỏ đến,   nấu cho chúng ăn.  mang cơm qua đó , bà cứ ăn  ."
"Chờ một lát , ăn xong  hẵng . Trời lạnh thế , mang  cũng nguội mất."
"Không , về hâm nóng  là . Bà cứ ăn ,   đây."
Nói  ông vội vàng  ngoài, để  Lý Lệ Hoa bất lực lắc đầu.
Tần Trung là  trọng tình trọng nghĩa, đặc biệt là với  . Mặc dù bố   mấy khi quan tâm ông, thậm chí nhiều  thiên vị em trai mà gây rắc rối, nhưng trong lòng ông  bao giờ thực sự oán trách họ.
Bà sống với ông hơn hai mươi năm, hiểu rõ ông là   . Bao nhiêu năm qua, ông luôn yêu thương bà,  từng vì chuyện của hai  mà cãi cọ. Tần Trung, đối với bà mà , chính là một  đàn ông  hiếm .
Đến bệnh viện, Tần Trung thấy Tần Thành cũng  mặt trong phòng bệnh.
Bình giữ nhiệt đặt  bàn  mở nắp, nhưng thức ăn bên trong vẫn còn nguyên.
Sắc mặt bố    lắm, rõ ràng   lời qua tiếng .
Tần Trung đặt bình giữ nhiệt xuống bàn,  thoáng qua em trai, gần như  thể đoán  sự tình. Chắc chắn là Tần Thành   trả  sổ tiết kiệm, thậm chí còn  bố  về nhà trông con tiếp. Nếu , ông  chẳng  lý do gì đến đây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/1178.html.]
"Tần Thành, chú cũng tới ?"
Tần Thành gật đầu, vẻ mặt  chút khó xử. Sau một hồi im lặng, ông  lên tiếng:
Mộng Vân Thường
"Anh, từ nhỏ   đối xử   với em. Hồi còn bé,  đồ ăn ngon  đồ chơi ,  đều nhường cho em. Người  bắt nạt em,   ngại đánh  với họ. Anh  với em rằng chúng  là  em ruột,  bảo vệ lẫn ."
Ông  hạ giọng,  sang bố :
"Em    Thảo Hoa   sai, khiến bố  tổn thương. Bố    tha thứ cho nhà em, cũng  chịu về nhà với em.  em  nhận  sai lầm , em sẽ sửa đổi.
Anh,  giúp em khuyên bố  . Bảo hai  đừng giận nữa, về nhà với em. Sau  em nhất định sẽ đối xử  với họ."
Tần Trung   gì, chỉ lặng lẽ  bố . Hai  vẫn lạnh nhạt,  hề d.a.o động.
Ông , bố   còn tin em trai nữa.
Tần Trung thở dài: "Chú còn nhớ chuyện hồi nhỏ,   vui. Ít nhất chứng tỏ lương tâm chú vẫn    mất sạch.  mà,   một điều kiện. Nếu chú  ,  sẽ  chú khuyên bố  về nhà. Nếu , đừng nhắc chuyện  nữa."
Tần Thành lập tức gật đầu: "Anh cả,   ."
"Giả sử bố  tha thứ cho chú và thím hai, đồng ý về nhà, chú  trả  sổ tiết kiệm tiền lương hưu ?"
Lời   dứt, Tần Thành lập tức cứng đờ.
Bố  cũng  sang  ông , ánh mắt đầy lạnh lẽo.
Tần Thành chần chừ giây lát, cuối cùng gật đầu: "Chỉ cần bố  tha thứ cho con, đồng ý về nhà, con  thể trả  sổ tiết kiệm."
 bố  vẫn  biểu lộ cảm xúc gì, chỉ tiếp tục  Tần Trung.
Ông gật đầu hài lòng, nhưng vẫn  dừng :
"Vậy  khi trả  sổ tiết kiệm, chú thím đừng nghĩ đến tiền lương hưu nữa. Bố  sẽ về nhà, nhưng chú  tự chi  bộ sinh hoạt phí. Có   ?"