Tần Thành thoáng tái mặt,   trả lời thế nào.
Lúc bàn bạc với Thảo Hoa, hai   thống nhất rằng cần đưa bố  về nhà, bởi lẽ họ  thể thiếu tiền lương hưu.
Vừa  ông  đồng ý trả  sổ tiết kiệm chỉ để xoa dịu tình hình, khiến bố  bớt ác cảm mà chịu  về.
 giờ,  cả     đụng  tiền lương hưu nữa, thậm chí còn  bỏ tiền túi  nuôi bố …
Tần Thành siết chặt tay, trong lòng rối như tơ vò.
Tần Thành  đó,  dám nhận lời. Anh   rõ,  cả chắc chắn còn  tung hết chiêu bài. Lúc , nếu trả lời bừa, e rằng sẽ rơi  bẫy.
Nhất thời,   chẳng   phản ứng thế nào.
"Trả lời ." Tần Trung lạnh giọng, ánh mắt sắc bén như  thấu ruột gan đối phương.
Tần Thành cảm giác bản  như  lột sạch quần áo, trần trụi  mặt  cả. Cảm giác  khiến   tức giận đến mức lồng n.g.ự.c phập phồng kịch liệt.
"Anh cả, chẳng lẽ  cũng nhắm  tiền lương hưu của bố?" Tần Thành  lạnh, ánh mắt đầy vẻ châm chọc.
Tần Trung lắc đầu, giọng điệu kiên định: "Anh  quan tâm đến tiền lương hưu của bố. Anh chỉ  , chú  đón bố  về vì thật lòng  chăm sóc họ,  vì khoản tiền đó?"
"Anh   đang giúp  và bố  hòa giải, mà là đang cố tình kích động để   trở mặt thành thù!" Tần Thành lớn tiếng phản bác.
"Chú  trả lời thẳng câu hỏi của , còn tỏ  tức giận  hổ. Thực , chú  tự đưa  câu trả lời ." Giọng Tần Trung bình tĩnh, nhưng mỗi chữ đều như d.a.o cứa  lòng tự trọng của đối phương.
Ông cụ Tần nắm chặt tay, tức giận đến run . Cuối cùng, ông vơ lấy bình giữ nhiệt của Tần Thành, ném mạnh  ngoài.
"Đừng  giả vờ giả vịt nữa! Mau cầm đồ của  , chúng   ăn nổi!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/1179.html.]
Nếu  kịp né,  lẽ Tần Thành   ném thẳng  .
Nhìn bố giận dữ,   cũng  nhịn  nữa.
"Các   bức  đến c.h.ế.t ? Hay  đợi vợ con  tan cửa nát nhà  mới  lòng?"
Nghe đến đây, ngay cả  bình tĩnh như Tần Trung cũng  tiến lên đánh cho   một trận.
Bà cụ Tần thất vọng phẩy tay: "Nếu vì   tiền lương hưu mà vợ con  ly tán, thì cái nhà đó  cũng chẳng cần lưu luyến  gì. Ngày mai,   đưa sổ tiết kiệm cho . Còn một trăm đồng bố   đưa  đó, cũng  trả đủ. Nếu ,  kiện thật,  đùa ."
Sắc mặt Tần Thành tái xanh,  đỏ bừng, trông vô cùng khó coi. Đến nước ,    chẳng còn đường xoay sở.
"Chú về ." Tần Trung thở dài.
Tần Thành cúi đầu nhặt bình giữ nhiệt,   lời nào,  lưng bỏ .
Ông cụ Tần nghiến răng nghiến lợi: "Đứa con bất hiếu!"
Mộng Vân Thường
Tần Trung nhẹ giọng: "Bố, đừng tức giận nữa, tức hại  thôi. Lệ Hoa hầm canh cá quả cho bố , ăn một chút , nguội sẽ  ngon."
" chẳng  tâm trạng ăn uống gì hết!" Ông cụ gằn giọng, nhưng trong mắt vẫn  chút d.a.o động.
Bà cụ Tần thở dài: "Đừng giận nữa, cơm nước cũng đừng lãng phí. Nhìn xem,  sàn  đồ ăn."
Tần Trung đặt đôi đũa  tay : "Bố  ăn , con  ngoài lấy cây lau nhà."
Bà cụ nhận lấy,  chồng: "Ăn , Lệ Hoa nấu ăn ngon thế ."
Ông cụ Tần miễn cưỡng cầm đũa: "Tức giận với nó chẳng đáng. Ăn thôi."
Tần Trung mỉm : "Nhà  dọn xong,  đồ mới mua. Chiêu Chiêu và Lục Trầm lo liệu hết. Giường, ghế sofa, bàn ghế, đồ dùng sinh hoạt đều đủ cả. Xuất viện là  thể  ở ngay.