Không khí trong phòng thoáng chốc trầm xuống.
Ông cụ  sang con trai trưởng: "Tần Trung, ngày mai con  với bố đến nhà nó một chuyến, mang đồ của bố  về."
Tần Trung gật đầu, lòng nặng trĩu.
Ông , tuy bố   nhưng vẫn còn một tia hy vọng. Chuyện gì cũng cần  kết quả rõ ràng.
Nếu Tần Thành thực sự  thể cứu vãn,  thì bọn họ sẽ đưa  chuyện  tòa.
"Mẹ cũng !" Bà nội Tần lên tiếng.
Bà  tin hai  đàn ông  thể đối phó  với Thảo Hoa –  phụ nữ giỏi  ầm ĩ .
Ông nội Tần xua tay: "Trời lạnh thế , bà ở đây . Chúng  chỉ đến đó lấy đồ, tiện thể báo cho nó  luôn. Nếu nó vẫn  chịu giao ,  sẽ kiện lên tòa án."
" vẫn thấy  yên tâm..."
Tần Trung an ủi: "Mẹ,  đừng lo. Con sẽ  cùng bố mà."
Tần Chiêu Chiêu lúc  lên tiếng: "Bố, ông nội, con cũng  ."
Tần Trung  bất ngờ, cau mày hỏi: "Con  thì giúp  gì?"
Từ nhỏ, nguyên chủ  từng đến nhà chú hai, nhưng   lớn lên, vì  ưa gia đình họ nên dù lễ Tết, bố   đưa đến thăm ông bà nội, cô cũng chẳng buồn .
Mộng Vân Thường
Tần Chiêu Chiêu , đùa vui:
"Để con   bà nội . Nếu  cãi , con sẽ giúp hai  đấu khẩu."
Cô chỉ  giỡn, nhưng Tần Trung và ông nội Tần cũng bật  theo.
Bà nội Tần  nghiêm mặt:
"Con   . Cái miệng của Thảo Hoa chửi  khó  lắm, con  đấu  ."
"Không , con  cần chửi. Con hiểu  một chút về luật pháp, dùng nó để  lý với thím hai là ."
Tần Trung  rõ khả năng của con gái ,   liền gật đầu đổi ý:
"Thế để Chiêu Chiêu  cùng. Về khoản luật pháp, con bé hiểu  hơn chúng  nhiều."
Ông nội Tần thấy  cũng đồng ý.
Lý Lệ Hoa lo con gái  thiệt thòi, liền   theo.
"Bà với  cứ ở nhà, ba  chúng    về ngay. Nếu kéo   hết, nhà chú hai  tưởng  đến gây chuyện."
Tần Chiêu Chiêu cũng phụ họa:
"Bố   lý. Có con  cùng, chắc chắn   thiệt . Con gái    loại dễ  bắt nạt."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/1184.html.]
Lý Lệ Hoa bật :
"Được . Vậy  nhanh về nhanh, đừng  xung đột với bên đó.
Nhà chú hai đưa đồ thì cầm lấy,  đưa thì thôi, đừng phí lời cãi  với họ. Thảo Hoa chửi  bẩn."
Tần Chiêu Chiêu gật đầu chắc nịch:
"Mẹ cứ yên tâm."
Nhà chú hai ở ngoại ô, cách đây gần mười dặm. Không  xe buýt đến đó, ba  chỉ  thể  xe ba gác.
Ông nội Tần vốn tiết kiệm, thấy hôm nay hết thuê xe   bắt xe buýt, giờ còn   xe ba gác, trong lòng xót tiền  thôi.
Tần Trung khuyên:
"Bố đừng tiếc mấy đồng xe cộ. Không  ngày nào cũng . Gặp chuyện thì bỏ chút tiền  xe,  nhanh  khỏe , đáng giá mà."
Dù con trai  thế, ông cụ vẫn cứ xót xa.
Người lái xe ba gác  xong, bật :
"Ông cụ ,  thấy ông  phúc lắm đấy. Con trai sẵn sàng bỏ tiền thuê xe cho ông ,  để ông  cuốc bộ.
Ông nên vui mới . Có tiền mới tiêu ,   tiền thì   xe cũng chịu.
Con cái hiếu thảo, ông cứ tận hưởng . Không  ai cũng  cái phúc  ."
Nghe , ông cụ  sang con trai,  gật gù cảm thán:
" đúng là  phúc mới   đứa con trai  như ... còn  cả cháu gái nữa."
Người lái xe  tươi:
"Nhìn gia đình , ai cũng là   cả. Không   xưa    ,    một nhà thì   cùng một cửa.
Đây đều là phúc phận cả đấy!"
Những lời đó khiến ông cụ thấy vui vẻ hơn, thoáng quên  những bực dọc trong lòng.
Chẳng mấy chốc, xe  đến nơi.
Tần Trung trả tiền,  ba  bước xuống.
Đứng ở đầu ngõ,  con đường đá quen thuộc, ông nội Tần bỗng chững .
Nơi   gắn bó với ông cả cuộc đời—từ lúc thơ ấu đến khi trưởng thành, lập gia đình,  nuôi con cái trưởng thành...
Thế mà giờ đây, khi   nó, ông  chẳng còn chút cảm giác  thuộc nào.